Chương 34: (Vô Đề)

Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại suốt hai phút, nhưng L vẫn không trả lời.

Cô nhìn dòng tin nhắn vừa gửi đi, tự hỏi liệu có phải giọng điệu của mình quá nặng nề không.

Dù sao thì L là bạn trai cô, việc anh không yên tâm khi cô làm việc dưới quyền một cấp trên có tình cảm với cô cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng lời đã nói ra. Nếu bây giờ cô vội vàng dỗ dành anh, chẳng phải sẽ khiến anh nghĩ rằng cô có khả năng vì anh mà nhượng bộ, từ bỏ công việc hiện tại sao?

Hạ Mạt nghĩ ngợi một chút, đặt điện thoại xuống và không nhắn tin dỗ anh nữa.

Cô cần phải thể hiện rõ lập trường của mình, dập tắt ý nghĩ muốn cô từ chức và đổi việc vì ghen tuông của L ngay từ trong trứng nước.

"Anh, sao anh lại ngồi đây?"

Tống Kỳ lên lầu, nhìn thấy Lục Nghiễn Lễ đang ngồi trên ghế sofa. Anh rũ mắt, khuôn mặt không cảm xúc đang chăm chú nhìn màn hình điện thoại. Ánh sáng từ chiếc đèn chùm trên trần nhà kéo dài bóng hình của Lục Nghiễn Lễ trên sàn, khiến anh trông càng cô đơn và u uất hơn.

Tống Kỳ cất tiếng gọi, nhưng anh vẫn không ngẩng đầu lên. Anh im lặng nhìn vào màn hình điện thoại, không biết đang nghĩ gì.

Không được đáp lại, Tống Kỳ cũng không nghĩ nhiều mà chỉ cho rằng anh đang suy nghĩ về công việc nên không làm phiền. Anh ấy đi thẳng vào trong.

"Anh, em không mang theo quần áo. Mượn đồ của anh mặc nhé."

Tống Kỳ bước đến cửa phòng ngủ của Lục Nghiễn Lễ, đẩy cửa đi vào.

Tống Kỳ đến nhà cũ của nhà họ Lục vốn dĩ chẳng bao giờ mang theo quần áo, đều là dùng đồ của Lục Nghiễn Lễ.

Tống Kỳ thuần thục mở tủ quần áo của Lục Nghiễn Lễ. Trong tủ quần áo được sắp xếp gọn gàng. Đồ vest được treo ở một khu. Đồ thường ngày một khu. Áo sơ mi một khu…

Tống Kỳ bước đến dãy áo sơ mi. Anh ấy thấy chiếc đặt ở ngay phía trước trông rất ổn, liền đưa tay lấy áo sơ mi ra khỏi móc treo.

Sau khi đóng cửa tủ khu vực áo sơ mi lại, Tống Kỳ bước sang phải vài bước, mở cánh cửa tủ khác để lấy quần.

Lục Nghiễn Lễ từ bên ngoài bước vào. Anh liếc nhìn chiếc áo sơ mi vắt trên tay của Tống Kỳ, không chút biến sắc nhấc chân bước về phía anh ấy.

Tống Kỳ lấy quần xong. Anh ấy quay mặt lại nhìn thấy Lục Nghiễn Lễ, liền tùy ý nói một câu: "Anh, em đi đây."

Lục Nghiễn Lễ khẽ hắng giọng. Khi Tống Kỳ lướt qua, anh liền vươn tay lấy lại chiếc áo sơ mi đang vắt trên tay anh ấy.

Tống Kỳ ngẩn ra hai giây, quay đầu lại nhìn Lục Nghiễn Lễ đang cầm chiếc áo sơ mi mà anh ấy vừa lấy từ tủ quần áo, không hiểu chuyện gì.

Anh trai anh ấy từ lúc nào lại nhỏ nhen như vậy. Ngay cả một chiếc áo sơ mi cũng không muốn cho anh ấy.

Khi thấy Lục Nghiễn Lễ cầm giá treo áo treo lại chiếc áo sơ mi, Tống Kỳ nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt đăm chiêu như có điều suy tư: "Anh, chiếc áo sơ mi này có phải là tín vật định tình của một cô gái nhỏ nào đó tặng cho anh không?"

Lục Nghiễn Lễ liếc nhìn anh ấy một cái, giọng điệu nhạt nhẽo: "Chiếc này ngày mai anh sẽ mặc."

Anh tùy tiện lấy một chiếc áo từ trong tủ, đưa cho Tống Kỳ: "Em mặc chiếc này đi."

Tống Kỳ tò mò, ngẩng cằm chỉ về phía chiếc áo vừa nãy, ánh mắt dò xét Lục Nghiễn Lễ: "Hai chiếc này chẳng phải giống nhau sao? Anh, tại sao anh nhất định phải mặc chiếc đó mà đưa chiếc này cho em?"

Tống Kỳ có linh cảm rằng chiếc áo sơ mi này nhất định có chuyện gì mờ ám.

Đôi mắt sâu thẳm của Lục Nghiễn Lễ nhìn thẳng vào Tống Kỳ, giọng điệu nhàn nhạt hỏi: "Hai chiếc giống nhau sao?"

Tống Kỳ bị ánh mắt hờ hững không chút để ý xen lẫn nguy hiểm của anh họ làm cho rùng mình.

"Em về tắm đây. Anh nghỉ ngơi sớm đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!