Chương 33: (Vô Đề)

Thấy ba mẹ sắp cãi nhau vì chuyện xem mắt, Hạ Mạt vội vàng chen vào hòa giải: "Con biết ba mẹ đều là vì tốt cho con, nếu không phải vì con, sao ba mẹ phải lo lắng xem con có bạn trai hay không, ba mẹ thúc giục con tìm bạn trai cũng chỉ vì con là con gái của hai người, hai người yêu thương con mà thôi."

Cô vòng tay còn lại ôm lấy cánh tay Lâm Ninh, cười nói: "Mẹ, hôm nay mẹ đẹp lắm nha, con nghe thấy rất nhiều người khen mẹ trẻ trung."

Lâm Ninh mấp máy môi: "Đừng hòng dỗ mẹ."

Hạ Mạt cười: "Con đâu có dỗ mẹ. Hôm nay mẹ thật sự rất đẹp, mẹ không tin thì hỏi ba đi."

Hạ Đức Hải lập tức phụ họa: "Mẹ con không chỉ đẹp hôm nay, mà từ ngày đầu tiên ba gặp mẹ, mẹ đã đẹp rồi, đẹp mấy chục năm nay."

Hai ba con thay phiên nhau dỗ dành, Lâm Ninh chẳng còn chút giận nào, cũng không khiêm tốn mà cười đáp: "Chưa gặp ông, tôi cũng đã đẹp rồi, hồi đó trai tráng mười dặm tám làng xếp hàng theo đuổi tôi."

Hạ Đức Hải còn đắc ý hơn: "Vậy cuối cùng bà cũng lấy tôi mà."  

Lâm Ninh liếc ông ấy một cái: "Tôi chỉ là chọn nhiều quá đến hoa mắt, không muốn chọn nữa, nên ông được lợi thôi."

Hạ Đức Hải cười hề hề: "Dù sao thì cuối cùng bà cũng là vợ tôi."

Vừa đẩy cửa nhà, Hạ Đức Hải đã không kìm được mà hỏi Hạ Mạt: "Mạt Mạt, dây chuyền con mua cho ba đâu rồi?"

Lâm Ninh tự mình bước đến tủ, cầm chiếc gương nhỏ lên rồi ngồi xuống ghế soi, châm chọc Hạ Đức Hải: "Trông cái vẻ của ông kìa, được mỗi thế."

Hạ Đức Hải nhướng mày, hai tay chống hông: "Con gái tôi mua dây chuyền vàng cho tôi, tôi phải đắc ý chứ."

Hạ Mạt lấy chiếc dây chuyền mua cho ba ra khỏi vali, cười nói với ông:  

"Ba tự đeo hay để con giúp ba đeo?"

"Để con gái giúp ba đeo đi."

Hạ Đức Hải kéo ghế ngồi cạnh Lâm Ninh, Hạ Mạt cầm dây chuyền đeo lên cổ ông ấy.  

Hạ Đức Hải sờ sợi dây chuyền trên cổ, cười tươi không khép miệng được, Lâm Ninh nghiêng đầu, nheo mắt ngắm dây chuyền trên cổ ông ấy, rồi cúi xuống nhìn vòng tay trên cổ tay mình: "Sợi dây chuyền này có phải nặng hơn cái vòng tay của tôi không?"

Hạ Đức Hải giật mình, nhìn Hạ Mạt đầy lo lắng.  

Hạ Mạt đã đoán trước mẹ sẽ so sánh với ba, liền nhắc nhở: "Mẹ còn có một đôi bông tai, vòng tay nhẹ hơn dây chuyền một chút, nhưng cộng thêm bông tai là gần bằng nhau rồi." 

Lâm Ninh ồ lên một tiếng, không còn gì để nói nữa, quay lại tiếp tục soi gương.  

Hạ Đức Hải thở phào, trêu Lâm Ninh: "Đúng là nhỏ nhen, đến cả tôi mà bà cũng ghen tị."

Lâm Ninh liếc xéo ông một cái, Hạ Đức Hải vội khen: "Đôi bông tai này đeo lên tai bà thật đẹp."

Khóe miệng Lâm Ninh cong lên, không giấu nổi nụ cười: "Cũng phải xem là ai mua cho tôi chứ."

"Con gái mình mắt thẩm mỹ tốt mà." Hạ Đức Hải sờ sợi dây chuyền trên cổ, hỏi Lâm Ninh: "Tôi đeo sợi dây chuyền này có đẹp không? Nhìn tôi có giống ông chủ lớn không?"

Lâm Ninh: "Ông giống nhà giàu mới nổi thì có."  

Hạ Đức Hải cười còn tươi hơn: "Tôi mà thật sự là người giàu thì tốt rồi, như vậy Mạt Mạt nhà mình sẽ không phải vất vả đi làm kiếm tiền nữa, nhưng mà con gái mình có tương lai, tôi cũng được thơm lây."

Hạ Mạt đứng một bên cầm ly nước, nhìn ba mẹ vui vẻ vì món quà, trong khoảnh khắc này, cô dường như cảm nhận được ý nghĩa cụ thể của việc nỗ lực làm việc kiếm tiền.  

Ngồi dưới lầu trò chuyện với ba mẹ một lúc, Hạ Mạt lên phòng ngủ ở tầng hai, cắm dây sạc vào điện thoại và để lên tủ đầu giường sạc pin.  

Cô cầm đồ ngủ vào phòng tắm, nhưng khi tắm mới phát hiện mắt cá chân mình đã nổi lên một bọng nước lớn, là do bị tia lửa của pháo hoa bắn vào, lúc đó không thấy đau lắm, chỉ nhìn thấy da có vết ửng đỏ nhẹ, ai ngờ một giờ sau lại phồng lên thành một bọng nước to như vậy.  

Hạ Mạt đưa tay chạm nhẹ vào, đau đến mức rít lên một tiếng.  

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!