Chương 31: (Vô Đề)

Khi về đến nhà, thu dọn xong hành lý và tắm rửa, Hạ Mạt nhìn đồng hồ thì đã muộn. Ngày mai phải dậy sớm để kịp chuyến tàu cao tốc, tối nay cô không thể thức khuya được. Nhưng nằm trên giường, cô cứ lăn qua lộn lại, mãi vẫn không ngủ được. Cô với lấy điện thoại từ đầu giường, mở trang trò chuyện với L, do dự không biết có nên nhắn tin cho anh hay không.

Hôm nay chắc anh giận rồi, phải không?

Hạ Mạt gõ gõ vài dòng trong khung chat, định hỏi xem có phải do anh đã nói rõ ràng về việc cân nhắc gặp mặt, mà cô cứ thúc ép anh, khiến anh không vui hay không. Đang chỉnh sửa câu chữ thì bất ngờ, trên màn hình hiển thị: Đối phương đang nhập tin nhắn…

L chủ động nhắn trước.

Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp mắt. Một lát sau, tin nhắn từ anh gửi đến.

L: [Áo sơ mi rất vừa.]

Hạ Mạt: [Vừa là tốt rồi, em còn lo anh mặc không vừa nữa.]

Hạ Mạt vốn định bảo anh gửi cho cô một tấm hình để xem, nhưng nghĩ đến chuyện mình vừa làm anh giận, cô không dám đùa với anh.

L: [Mai mấy giờ em lên tàu?]

Hạ Mạt: [Bảy giờ sáng.]

L: [Ngủ sớm đi.]

Hạ Mạt: [Ừm, anh cũng ngủ sớm nhé, chúc anh ngủ ngon.]

Hạ Mạt mím môi nhìn màn hình. Hai giây sau, anh nhắn lại: "Ngủ ngon."

Nhận được lời chúc ngủ ngon từ anh, Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm.

Lúc hai người mới bắt đầu trò chuyện, mỗi lần cô chúc anh ngủ ngon, anh đều không trả lời. Chỉ từ khi cả hai xác định đang quen nhau trên danh nghĩa người yêu, anh mới đáp lại lời chúc của cô.

Hạ Mạt cảm nhận được rằng, trong mắt anh, lời chúc ngủ ngon là một lời nói mang tính thân mật. Anh đã trả lời cô, điều đó chứng tỏ anh không hề thấy phiền vì cô.

Sau mấy câu trò chuyện ngắn gọn với L, Hạ Mạt cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Cô đặt điện thoại xuống, đầu óc dần chìm vào mộng đẹp.

Sáng hôm sau, Hạ Mạt dậy từ năm giờ rưỡi, thu dọn hành lý rồi bắt taxi ra ga tàu cao tốc.

Sau một chặng đường dài, đến nhà thì đã là giữa trưa. Lâm Ninh đứng trước cửa trông ngóng, thấy xe taxi chạy từ từ vào con ngõ nhỏ rồi dừng lại, bà lập tức bước nhanh tới.

"Cuối cùng cũng về rồi, đi đường có bị say xe không?"

Hạ Mạt vừa xuống xe, Lâm Ninh đã kéo tay cô, lo lắng quan sát sắc mặt của con gái.

Hạ Mạt mỉm cười đáp: "Không bị say đâu ạ."

Ngày nhỏ Hạ Mạt bị say xe rất nặng, chỉ cần từ thị trấn lên huyện, đoạn đường đi một tiếng đồng hồ cũng khiến cô nôn thốc nôn tháo. Sau này đi làm, ngồi xe nhiều hơn, cô dần không còn bị say xe nữa.

Tài xế lấy hành lý của Hạ Mạt từ cốp xe ra. Lâm Ninh hỏi: "Trả tiền xe chưa con?"

Tài xế trả lời: "Một trăm tệ."

Lâm Ninh lấy từ túi nhỏ ra một cái ví, định trả tiền.

Hạ Mạt ngăn lại: "Mẹ, để con trả, con trả qua mạng tiện hơn."

Lâm Ninh thản nhiên phẩy tay, rút tờ một trăm đồng từ ví đưa cho tài xế, lớn giọng nói: "Cũng vậy cả thôi, tiền này chẳng phải con gửi về cho mẹ tiêu sao."

Ở nhà hàng xóm đối diện có người đứng trước cửa, nghe thấy lời Lâm Ninh liền bật cười, đi đến gần nói:

"Cháu Mạt từ nhỏ đã hiếu thảo, biết nghĩ cho ba mẹ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!