Chương 27: (Vô Đề)

Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt gọi một người đàn ông là anh trai, sau khi nói ra cô có chút ngượng ngùng, ngực đập thình thịch, một cảm giác xấu hổ dâng lên.

Tai hơi nóng lên, Hạ Mạt cầm cốc nước bên cạnh uống một ngụm, bình tĩnh lại.

Không biết L đang nghĩ gì mà không có một chút âm thanh nào.

Hạ Mạt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, đợi rất lâu vẫn không thấy L trả lời, hơi buồn bực.

Hạ Mạt: [L, anh sẽ không thực sự tức giận đấy chứ?]

L trả lời rất nhanh: [Không có.]

Hạ Mạt: [Anh xem, tin nhắn này của anh trả lời nhanh như vậy, rõ ràng là vẫn luôn nhìn điện thoại, vừa rồi lại cố tình không trả lời tin nhắn của em, không phải tức giận thì là gì?]

L giải thích: [Không phải cố tình không trả lời.]

Hạ Mạt: [Vậy là gì?]

L: [Không nghĩ ra nên nói gì.]

Hạ Mạt nhìn câu trả lời của anh, nghĩ đến việc vừa rồi mình trêu chọc anh gọi anh là anh trai, có vẻ như thực sự khiến anh khó đỡ.

Hạ Mạt cho rằng anh không biết nói gì là vì câu cô gọi anh là anh trai. Nghĩ đến việc L thường trò chuyện rất nghiêm túc, mỗi lần trêu chọc anh, anh đều không biết nói gì mà chỉ trả lời bằng sự im lặng, còn cô thì ngược hoàn toàn, càng muốn trêu chọc anh.

"L, anh thích em gọi anh là anh trai à?"

Đúng như dự đoán, L lại không nói gì.

Hạ Mạt tưởng tượng ra cảnh anh cầm điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình không biết trả lời tin nhắn như thế nào, không nhịn được muốn cười.

"L, em còn không biết tên anh là gì, chỉ có thể gọi anh là L qua tên trên mạng. Chữ cái tiếng Anh cụt lủn nghe như robot, lạnh như băng ấy, không thân mật chút nào. Hay là sau này em gọi anh là anh trai nhé, em thấy nhiều cặp đôi, con gái đều gọi bạn trai là anh trai."

Hạ Mạt tự nói một mình, giọng điệu uyển chuyển, ngọt ngào như tẩm mật: "Anh trai~~, anh thích em gọi anh như vậy không? Hay là anh thích nghe em gọi anh là L hơn."

L: [Tùy em.]

Hạ Mạt trêu anh: "Tùy em thì sau này em sẽ gọi anh là L."

L: [...]

Hạ Mạt vui vẻ không thôi: "Im lặng là sao? Anh không thích nghe em gọi anh là L à, vậy anh thích nghe em gọi anh là gì?"

L: [Hạ Mạt, bình thường em trò chuyện với người khác cũng như vậy sao?]

Hạ Mạt: "Đâu có, làm gì có ai bình thường trò chuyện lại phát khùng mà nói năng vô tư như vậy chứ. Trước mặt người khác em đều rất nghiêm trang, chỉ khi trò chuyện với anh thì em mới như vậy."

Hạ Mạt mím môi: "L, anh có thấy em trò chuyện với anh rất khùng không."

Hạ Mạt: "Thực ra đôi khi trò chuyện với anh, em cũng thấy mình rất khùng, em cũng không biết tại sao. Bình thường những chuyện em không dám nói, không tiện nói với người khác nhưng với anh thì em lại luôn dễ dàng nói ra, có lẽ là vì bất kể em nói gì với anh, anh đều sẽ im lặng nghe em nói hết, trò chuyện với anh khiến em rất thoải mái. Lúc đầu, em không biết anh là đồng nghiệp của em, em cứ nghĩ anh chỉ là một người lạ trên mạng nên nói chuyện mới thoải mái không kiêng dè, sau này biết anh là đồng nghiệp của em, những lời nên nói em đều đã nói rồi, càng không cần phải kiêng dè gì nữa."

Hạ Mạt: "Em cũng không biết nói thế nào, tóm lại là cảm thấy anh không giống người khác, nếu anh thấy em nói chuyện với anh như vậy khiến anh thấy phiền, vậy sau này em sẽ không như vậy nữa."

Hạ Mạt nói xong, có chút căng thẳng cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

Thực ra từ khi cô bắt đầu trò chuyện với L ngày càng vô tư, cô đã nhận ra mình coi đối phương là đối tượng để trút bầu tâm sự. Hiện nay trong xã hội mọi người đi làm đều rất mệt mỏi, ai muốn sau một ngày bận rộn về nhà lại phải nghe một người khác than thở với mình nhưng cô hoàn toàn không nghĩ đến việc những lời than thở của cô có ảnh hưởng đến tâm trạng của L hay không, cô chỉ lo trút hết cảm xúc của mình.

L: [Không cần thay đổi, cứ là chính mình, như vậy rất tốt.]

Trong lòng Hạ Mạt cảm thấy ấm áp: "Thật sao? Anh sẽ không thấy em như vậy rất bi quan sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!