Chương 26: (Vô Đề)

Giọng Hạ Mạt đầy vẻ không thể tin nổi, nước mắt trào ra khỏi khóe mắt. Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cố nén nước mắt quay ngược trở lại nhưng viền mắt đã đỏ hoe.

Tiếng sấm trên trời dường như cũng bị cảm động, phối hợp với mây đen rồi giáng xuống một tia chớp sáng lóa.

"Được thôi, chia tay thì chia tay!" Hạ Mạt nghẹn ngào buông lời dứt khoát: "Nhưng anh đừng có mà hối hận!"

Cô cất điện thoại, nước mắt không kìm được mà trượt dài trên má. Cô hoang mang nhìn quanh, ánh mắt vô tình chạm phải Lục Nghiễn Lễ như thể chỉ vừa mới nhận ra anh rồi vội vàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt.

"Tổng giám đốc Lục." Cô ngại ngùng cúi đầu.

Lục Nghiễn Lễ dừng bước bên cạnh cô, dù đã biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: "Khóc gì vậy?"

Hạ Mạt nhỏ giọng nghẹn ngào: "Xin lỗi tổng giám đốc Lục, tôi thất lễ rồi."

Anh nhìn cô, khóe miệng thoáng nhếch lên một nụ cười khó phát hiện: "Chia tay rồi à?"

Hạ Mạt nhạy bén nhận ra nét cười nơi khóe môi anh nhưng không hiểu lý do.

Cô chia tay thì anh cười cái gì?

Hạ Mạt ngước lên với gương mặt đầy vẻ thê lương: "Tổng giám đốc Lục, để anh chê cười rồi."

Lục Nghiễn Lễ không nói thêm, chỉ bảo cô lên xe.

Trần Thành đã đứng chờ sẵn lập tức bung ô tiến đến, đưa cả Lục Nghiễn Lễ và Hạ Mạt lên xe.

Trong xe, Lục Nghiễn Lễ đưa Hạ Mạt một gói khăn giấy, bảo cô lau nước mắt.

Hạ Mạt vẫn chưa thoát khỏi "nỗi đau khổ", đôi vai gầy khẽ run theo từng tiếng nghẹn ngào: "Cảm ơn tổng giám đốc Lục."

Hôm nay cả hai người đều ngồi ở băng ghế sau. Trần Thành bung ô mở cửa xe phía sau cho cô. Ghế phụ ở phía bên kia mà tổng giám đốc Lục vẫn đang đứng chờ nên cô không dám chậm trễ để anh phải đợi mà vội vàng bước vào.

Cô ngồi sát mép bên phải xe, cúi đầu khẽ cắn môi, trông như đang cố kìm nén nỗi buồn.

Ánh mắt Lục Nghiễn Lễ lướt qua đôi môi đỏ mọng do bị cô cắn, anh thong thả nói: "Không sao, thư ký Hạ, vừa chia tay nên không kìm được cảm xúc cũng là chuyện bình thường. Cô muốn khóc thì cứ khóc đi."

Đôi mắt Hạ Mạt long lanh ánh lệ: "Cảm ơn tổng giám đốc Lục đã thấu hiểu."

Lục Nghiễn Lễ không nói gì thêm, chỉ nghiêng mặt sang bên, trong mắt thoáng qua ý cười rồi biến mất.

Hạ Mạt trông có vẻ chìm trong nỗi đau nhưng thực chất sự chú ý vẫn đặt trên người Lục Nghiễn Lễ. Đương nhiên cô không bỏ lỡ nét cười thoáng qua trong mắt anh.

Tổng giám đốc Lục lại cười.

Cô vừa chia tay, sao trông anh lại vui thế?

Sau đó trên xe không ai nói thêm câu nào. Chiếc xe nhanh chóng đến nơi ở của Lục Nghiễn Lễ, khu biệt thự Ngự Cảnh. Hạ Mạt vội vàng định xuống xe tiễn anh nhưng mưa quá lớn, Lục Nghiễn Lễ ra hiệu bảo cô không cần xuống.

Trần Thành bung ô đưa Lục Nghiễn Lễ vào tận cửa. Sau khi trở lại xe, anh ta liếc nhìn về phía Hạ Mạt đang ngồi ở ghế sau.

Hạ Mạt cảm nhận được ánh mắt của anh ta bèn ngẩng đầu nhìn: "Có chuyện gì sao?"

Đôi mắt cô sưng đỏ vì khóc. Trần Thành đã chứng kiến toàn bộ màn "chia tay" trước cửa tòa nhà tập đoàn Lục thị. Anh ta an ủi: "Thư ký Hạ, đừng buồn nữa. Tên bạn trai trước của cô đúng là một gã tệ bạc. Chia tay sớm là tốt, kịp thời cắt lỗ mà."

Hạ Mạt khẽ mỉm cười, môi vẫn còn hơi run: "Cảm ơn anh, anh nói đúng. Gặp phải gã tệ bạc thì chia tay sớm mới tốt."

Trần Thành tiếp lời: "Rõ ràng là anh ta chỉ nhắm đến tiền của cô. Làm gì có ai yêu đương mà lại bắt bạn gái trả tiền hoài như thế? Thư ký Hạ, lần nào anh ta muốn gì cô cũng phải mua cho. Cô không cảm thấy có gì bất thường sao?"

Khi nãy Hạ Mạt chỉ thuận miệng bịa chuyện nhưng không ngờ Trần Thành lại tưởng thật và còn bất bình thay cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!