Chương 25: (Vô Đề)

Cô lập tức thu hồi đoạn tin nhắn thoại rồi đổi giọng: "Chẳng phải anh muốn làm bạn trai tôi sao? Anh gửi ảnh cho tôi thì tôi sẽ đồng ý cho anh làm bạn trai tôi."

Lần này L im lặng. Mãi đến trước giờ ngủ mà Hạ Mạt vẫn không nhận được tin nhắn hồi âm.

Rốt cuộc L có thích cô không? Thật là khiến người ta khó đoán.

Cô gửi một sticker mặt phồng má giận dỗi qua, chờ thêm hai phút nhưng vẫn chẳng nhận được phản hồi nào.

Trong lòng Hạ Mạt dâng lên chút hụt hẫng. Cô đặt điện thoại xuống và quyết định không để tâm đến anh nữa.

Sáng hôm sau, ánh nắng len qua khe rèm cửa chiếu vào phòng ngủ rọi lên đầu giường. Trong mơ màng, Hạ Mạt cảm nhận được ánh sáng nhè nhẹ rồi dần dần tỉnh giấc.

Cô với tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh, phát hiện L đã gửi ảnh cho cô vào lúc hơn 3 giờ sáng.

Bức ảnh chỉ chụp phần thân trên đến xương quai xanh nhưng không lộ mặt. Ánh sáng trong ảnh khá mờ nhưng đường nét cơ bụng mượt mà hiện rõ, cơ thể gầy nhưng rắn chắc mang cảm giác tràn đầy sức mạnh.

Hạ Mạt lưu ảnh về, phóng to ngắm nghía một hồi rồi cười tủm tỉm. Cô nhắn tin hỏi: "L, sao anh gửi ảnh muộn vậy? Có phải hôm qua anh đã chụp ảnh từ sớm nhưng ngại ngùng nên mới không dám gửi, lưỡng lự đến tận khuya không?"

Gửi xong, Hạ Mạt chẳng đợi anh trả lời mà đặt điện thoại xuống rồi vào phòng tắm rửa mặt.

Khi cô ra khỏi phòng tắm thì trên màn hình đã có tin nhắn. 

L: [Không phải.]

Hạ Mạt đáp ngay: "Không phải thì tại sao anh gửi trễ vậy? Đừng nói là anh không muốn gửi, nhưng lại sợ nếu không gửi thì em sẽ không chịu làm bạn gái anh mà đi hẹn hò với người khác nên phải đấu tranh tâm lý mãi mới chịu gửi cho em đấy nhé?"

L: [Trí tưởng tượng của em phong phú thật đấy.]

Khóe môi Hạ Mạt khẽ cong lên: "Không còn cách nào khác, con gái lúc yêu thường hay mơ mộng mà. Vậy rốt cuộc lý do gì khiến anh L lại gửi ảnh cho em vào lúc muộn như vậy thế?"

Cô bám chặt lấy vấn đề, không chịu buông tha.

L: [Công việc.]

Ý ngầm của anh là vì bận việc nên đến tận hơn 3 giờ sáng mới rảnh tay chụp ảnh gửi cho cô.

Hạ Mạt thở dài một tiếng: "Được rồi, công việc đúng là cái cớ hợp lý nhất."

L: [Có vẻ em rất muốn nghe anh nói rằng anh sợ em không muốn làm bạn gái của anh.]

Hạ Mạt liếc mắt: "Chẳng lẽ không đúng sao?"

L: [Nếu đó là câu trả lời mà em muốn nghe thì anh sẽ không ngại nói vậy với em.]

Hạ Mạt: "…"

Cái gì mà nếu đó là câu trả lời mà cô muốn nghe thì anh sẽ không ngại nói vậy với cô? Ý anh là chỉ vì cô muốn anh thích cô, muốn anh làm bạn trai cô nên anh mới phối hợp chiều ý cô thôi sao?

Đúng là ngụy biện mà!

Nhưng dù anh có không thừa nhận thì sự thật rõ rành rành: Anh vẫn gửi ảnh cho cô vào lúc hơn 3 giờ sáng.

Hạ Mạt gửi qua một sticker kiểu "miễn anh vui là được" rồi nhắn thêm một câu.

[Em không nói chuyện với anh nữa, em phải đi làm rồi.]

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!