Sau khi tình cờ gặp Lục Nghiễn Lễ trong nhà hàng, Hạ Mạt bắt đầu cảm thấy bất an, nghĩ đến việc cô đã ngầm thừa nhận Cao Hải Dương là bạn trai của mình trước mặt tổng giám đốc Lục, lỡ như sau này tổng giám đốc Lục hỏi về Cao Hải Dương thì cô biết trả lời thế nào?
Cho dù tổng giám đốc Lục không rảnh để bận tâm về bạn trai của cô, thì sau này cô cũng phải có một mối tình thực sự. Ở trong mối quan hệ yêu đương thì chắc chắn bạn trai của cô sẽ phải đưa đón cô đi làm. Như vậy chủ đề về bạn trai của cô cũng sẽ được nhắc đến trong các cuộc trò chuyện giữa đồng nghiệp với nhau. Đến lúc đó cô không thể che giấu thân phận bạn trai thật của mình.
Nhưng tổng giám đốc Lục đã nhớ rõ khuôn mặt của Cao Hải Dương. Nên sau này, nếu bạn trai cô đưa đón cô đi làm, hoặc tình cờ gặp tổng giám đốc Lục trong bất kỳ tình huống nào mà để tổng giám đốc Lục phát hiện ra bạn trai cô không phải là Cao Hải Dương thì cô biết phải giải thích thế nào?
Hạ Mạt cảm thấy mình thật to gan. Suy cho cùng con người ta không thể nói dối một cách tùy tiện, vì một khi bắt đầu nói dối, cô sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn dùng vô số lời nói dối khác để che đậy lời nói dối đó. Hạ Mạt đang mơ hồ cảm thấy hối hận vì không muốn để bà Tống nghĩ nhiều nên đã giả vờ có bạn trai trước mặt bà ấy.
Nếu không thì hay là tìm cơ hội giả vờ chia tay trước mặt tổng giám đốc Lục. Tóm lại không thể để Cao Hải Dương đóng giả làm bạn trai của cô với tổng giám đốc Lục được. Nếu sau này cô thật sự có bạn trai, chẳng lẽ phải để bạn trai chịu ấm ức vì không thể xuất hiện công khai trước mặt đồng nghiệp của cô.
"Cô Hạ, phía trước có quán trà sữa. Cô thích uống loại nào, tôi đi mua cho cô một cốc?" Giọng nói của Cao Hải Dương kéo suy nghĩ của Hạ Mạt trở lại hiện thực.
Trái ngược với sự lo lắng của Hạ Mạt, Cao Hải Dương lại rất phấn chấn sau khi Hạ Mạt thừa nhận anh ta là bạn trai của cô.
Hạ Mạt có thể cảm nhận được đối phương có ý định tiếp tục liên lạc với cô, nhưng cô không hề có tình cảm gì đối với anh ta. Nhất là lời nói và hành động của anh ta luôn toát ra vẻ tự cao tự đại.
Hạ Mạt không thích cách nói chuyện ra vẻ ta đây của anh ta cho lắm, bởi vì mỗi lần nhắc đến công việc, anh ta đều nhấn mạnh mình là người quản lý.
Nhưng bởi vì hành động thừa nhận anh ta là bạn trai của cô vừa rồi ở trước mặt Lục Nghiễn Lễ đã khiến anh ta hiểu lầm, Hạ Mạt cũng cảm thấy áy náy nên sau khi ra khỏi nhà hàng, Cao Hải Dương ngỏ ý muốn đi dạo trong trung tâm thương mại, cô đã không từ chối.
Cô dự định lát nữa sẽ tìm cơ hội để nói rõ với Cao Hải Dương.
"Không cần đâu, buổi tối tôi không uống trà sữa, cảm ơn anh."
Tim Cao Hải Dương đập loạn xạ trước nụ cười của cô, anh ta nóng lòng muốn xác nhận mối quan hệ của mình với cô.
"Cô Hạ, cô không cần khách sáo với tôi đâu. Thực ra theo phong tục ở quê của chúng ta, gặp mặt là cơ sở để tiến tới hôn nhân, về cơ bản gặp nhau một hai lần là có thể quyết định mối quan hệ rồi." Cao Hải Dương cùng quê với Hạ Mạt.
Hạ Mạt không phản bác lời anh ta, nói: "Quá trình từ gặp mặt đến kết hôn ở quê diễn ra quá nhanh, đến mức giữa hai bên tiến hành kết hôn khi chưa kịp hiểu rõ về nhau."
"Trước đây tôi cũng cho rằng việc gặp mặt và kết hôn ở quê diễn ra quá nhanh, cho đến khi hôm nay gặp cô, tôi cảm thấy nhanh như vậy cũng tốt."
Hạ Mạt cười gượng, phút chốc không nói nên lời.
Cao Hải Dương hỏi cô: "Cô Hạ, cô có tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu tiên không?"
Hạ Mạt nói: "Những thứ như tình cảm rất khó giải thích. Có người yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng cũng có những người lâu ngày mới nảy sinh tình cảm, nên không thể nói chắc chắn được."
"Quả thực cũng hơi khó nói." Cao Hải Dương nhìn chằm chằm vào mặt Hạ Mạt, ngại ngùng nói: "Trước đây tôi không tin vào cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng hôm nay, kể từ giây phút gặp cô, tôi đã luôn bị thu hút bởi cô, giống như định mệnh đã định sẵn để tôi gặp được cô và yêu cô. Cô Hạ, tôi biết cô có thể sẽ cảm thấy hơi đường đột khi tôi nói như vậy, nhưng tôi thực sự không thể cưỡng lại bản năng bởi sức hấp dẫn của cô.
Lúc cô thừa nhận tôi là bạn trai của cô, tôi đã cảm thấy rất vui."
"Xin lỗi, anh Cao." Hạ Mạt giải thích với anh: "Trong ba người vừa nãy có một người là sếp của tôi. Tôi là người rất coi trọng thể diện, không muốn để người khác biết tôi phải đi xem mắt để tìm bạn trai, cho nên lúc nãy tôi mới không giải thích rõ ràng."
Hạ Mạt thản nhiên kiếm đại một cái cớ: "Thật sự xin lỗi vì đã khiến anh hiểu lầm, anh Cao."
Mặt Cao Hải Dương hơi biến sắc nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại: "Không sao đâu, tôi hiểu mà, con gái quan tâm đến thể diện cũng là chuyện bình thường."
Hạ Mạt mỉm cười nói: "Cám ơn anh đã thông cảm. Anh Cao, bây giờ cũng muộn rồi, chúng ta nên về thôi."
Trong lòng Cao Hải Dương có chút thất vọng: "Để tôi đưa cô về."
"Không cần đâu, chỗ tôi ở rất gần đây, tôi sẽ về nhanh thôi. Chỗ ở của anh cách đây rất xa, cứ thế đi về đã rất muộn rồi, vậy tôi sẽ không làm phiền anh nữa."
Sau nhiều lần từ chối lòng tốt của anh ta và thậm chí không để anh ta trả tiền bữa ăn, Cao Hải Dương đã biết được ý của cô.
"Tại sao vậy cô Hạ?" Cao Hải Dương dò hỏi: "Có phải tôi đã làm điều gì khiến cô không hài lòng không?"
Anh ta cảm thấy hôm nay mình đã thể hiện rất tốt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!