Chương 22: (Vô Đề)

Cô chọn xong thì đưa thực đơn cho Cao Hải Dương, anh ta lại gọi thêm vài món nữa.

Trong quá trình chờ đồ ăn, Cao Hải Dương tìm chủ đề nói chuyện với Hạ Mạt.

"Cô Hạ thích ăn hải sản à?"

Hạ Mạt nói: "Khá thích."

"Tôi có biết một nhà hàng hải sản rất ngon, hôm nay định mời cô đi ăn nhưng chỗ đó cách khá xa, sợ cô tan làm xong đi xa thì hơi mệt nên chọn một nhà hàng gần đây. Hôm nào cô được nghỉ, tôi mời cô đi ăn."

Ý của anh ta là muốn mời cô lần nữa.

Hạ Mạt cảm thấy hơi âu sầu, lần này cô tới chỉ để đối phó với mẹ, định gặp mặt cho xong mà thôi. Cô vốn mong chờ đối tượng xem mắt cũng bị người nhà thúc giục nên mới tới đây, định thương lượng với đối phương để phối hợp ứng phó với người nhà, nhưng nhìn biểu hiện của đối phương lúc này cho thấy anh ta khá hài lòng với cô, thế là lại chẳng thể nói kế hoạch ban đầu của mình với anh ta được.

"Lúc rảnh rỗi cô Hạ thích làm gì?" Cao Hải Dương chủ động tìm chủ đề.

Hạ Mạt trả lời đúng sự thật: "Công việc của tôi rất bận, thời gian nghỉ ngơi rất ít, chủ yếu là ở nhà nghỉ ngơi."

Cao Hải Dương: "Xem TV, chơi điện thoại à?"

Hạ Mạt gật đầu: "Cũng gần như là vậy."

Cao Hải Dương nói: "Hình như con gái đều khá thích chơi điện thoại, mấy nhân viên nữ dưới quyền tôi cũng vậy."

Câu nói này ngụ ý rằng dưới trướng anh ta có nhân viên.

Hạ Mạt nhận ra đối phương muốn truyền đạt cho cô việc anh ta là một quản lý.

Đồ ăn nhanh chóng được bưng lên, Hạ Mạt lịch sự hỏi anh ta: "Bình thường công việc của anh có bận không?"

Cao Hải Dương: "Ngày thường cũng không quá bận, việc của cấp quản lý chúng tôi cũng không nhiều, nhưng buổi tối thì phải trực ban. Vốn dĩ một tuần chỉ cần trực ban một ngày, nhưng trong đội ngũ quản lý của chúng tôi có vài người sức khỏe không tốt, vài người khác thì lớn tuổi hơn tôi, tôi cũng coi như trẻ trong đội ngũ quản lý nên người đó nhờ tôi trực ban giúp anh ta một ngày."

Hạ Mạt hiểu rằng đối phương đang muốn nói mình là người trẻ tuổi đầy hứa hẹn nhất trong nhóm quản lý.

Hạ Mạt hơi mỉm cười, không đến mức để cho người khác cảm thấy mình bất lịch sự.

Cao Hải Dương cảm thán: "Công ty chúng tôi lên chức rất chậm, đa số người làm đến chức vụ quản lý đều khá lớn tuổi, lần trước tôi với họ đi tham gia triển lãm cùng nhau, hội trường có một người bên quan hệ công chúng tưởng tôi là phục vụ, cuối cùng biết tôi là người trong đội ngũ quản lý, anh ta xin lỗi tôi với vẻ mặt không thể tin nổi."

Hạ Mạt phụ họa câu nói của anh ta: "Cũng không thể trách người đó được, anh quá trẻ, kém tuổi các quản lý khác nhiều."

Cao Hải Dương nói: "Thật ra tôi cũng không cảm thấy gì, chỉ là người bên quan hệ công chúng đó sợ tới mức mặt trắng bệch."

Cao Hải Dương nói rất nhiều, trừ lúc không khí hơi gượng gạo khi mới gặp mặt, sau khi nhắc tới công việc thì anh ta nói một cách hùng hồn, gần như không để cuộc nói chuyện bị ngắt quãng.

Sau bữa cơm, cụm từ "đội ngũ quản lý" này Hạ Mạt gần như khắc cốt ghi tâm, nghe tới mức thuộc lòng.

Giữa chừng Hạ Mạt lấy cớ đi toilet, lặng lẽ thanh toán hóa đơn của bữa cơm này.

Cô không muốn tiếp tục hẹn hò với đối phương, không muốn nợ tiền cơm của người khác.

Lúc Cao Hải Dương gọi người phục vụ tới thanh toán hóa đơn mới biết được Hạ Mạt đã thanh toán, ý của việc con gái chủ động thanh toán hóa đơn trong lần đầu gặp mặt trong mắt Cao Hải Dương có nghĩa là từ chối, sắc mặt của anh ta chợt hơi khó nhìn, cảm thấy hơi thất vọng.

"Cô Hạ, tôi sẽ chuyển tiền cơm hôm nay qua Wechat cho cô, tôi không có thói quen để con gái thanh toán tiền."

Hạ Mạt cười nói: "Không cần chuyển cho tôi đâu, anh mua hoa tặng tôi, tôi lại đến tay không, bữa cơm này tôi nên mời anh để tạ lỗi."

Cao Hải Dương kiên quyết chuyển tiền cho cô, Hạ Mạt nhìn tin nhắn chuyển khoản của anh ta, cuối cùng bấm vào nhận tiền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!