Chương 21: (Vô Đề)

Hạ Mạt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hai phút, L không trả lời câu chúc ngủ ngon của cô.

Có lẽ anh cảm thấy việc chúc "ngủ ngon" là một hành động khá thân mật và mập mờ.

Hạ Mạt buông điện thoại, lấy quần áo rồi bước vào phòng tắm.

Lục Nghiễn Lễ cho cô nghỉ một ngày, ngày mai không cần đi làm, trước khi ngủ Hạ Mạt cố tình tắt chuông báo thức trong điện thoại.

Dưới tác dụng của rượu nên cô đã ngủ một giấc rất sâu. Buổi sáng Diệp Dao Dao nằm cạnh thức dậy, thay quần áo đi làm mà cô không hề hay biết.

Khi mở mắt ra đã là một giờ rưỡi chiều, lúc cầm điện thoại xem giờ, chính Hạ Mạt cũng giật nảy mình.

Đã lâu rồi cô không ngủ một mạch tới tận chiều, lần gần nhất cô ngủ dậy muộn như vậy có lẽ là thời còn học đại học.

Hạ Mạt ngồi dậy, vươn vai trên giường.

Giấc ngủ dài giúp cơ thể cô được nghỉ ngơi đầy đủ, mùi rượu nồng nặc cũng hoàn toàn biến mất, toàn thân vô cùng thoải mái, không có chút khó chịu nào.

Chỉ là vẫn không thể nhớ nổi tối qua, sau khi tổng giám đốc Lục ra mặt bảo vệ cô đã xảy ra chuyện gì, chỉ mơ màng nhớ rằng tổng giám đốc Lục đã đưa cô về, còn cho cô nghỉ một ngày.

Hạ Mạt ngồi trên giường cố nhớ lại nhưng đầu óc trống rỗng, không thể tìm thấy đoạn ký ức đã mất đi ấy, biết chính mình không thể nhớ nổi, Hạ Mạt không cố ép bản thân nữa.

Miệng khát khô, Hạ Mạt lê dép lê xuống phòng bếp lấy nước.

Dạ dày trống rỗng, Hạ Mạt uống một cốc nước, mở ứng dụng đặt đồ ăn trong điện thoại rồi đặt một suất cơm trưa.

Trong lúc ngồi trên sô pha trong phòng khách chờ cơm hộp giao tới, Hạ Mạt mở WeChat, nhìn thấy mẹ cô Lâm Ninh gọi đến lúc hơn mười hai giờ, lúc ấy cô còn đang ngủ nên không bắt máy.

Hạ Mạt lập tức gọi lại, đầu bên kia nhanh chóng bắt máy.

"Mẹ."

Lâm Ninh biết trong thời gian làm việc, Hạ Mạt rất bận nên tranh thủ giờ nghỉ trưa để gọi Wechat cho cô. Khi thấy không gọi được, bà ấy chỉ nghĩ rằng Hạ Mạt lúc ấy đang bận làm việc nên cũng không hỏi lý do vì sao cô mãi mới gọi lại mà đi thẳng vào chủ đề chính: "Con có nhớ người dì họ tên là Phùng Tư Diễm không?"

Hạ Mạt hoàn toàn không có ấn tượng gì: "Con không nhớ lắm, có chuyện gì à mẹ?"

Lâm Ninh giới thiệu cho cô: "Bà ấy là con gái nuôi của bà dì thứ tư của con, lúc con còn nhỏ bà ấy còn tới nhà của chúng ta ở một thời gian, giờ bà ấy cũng đang làm việc ở Hải Thành."

Con gái của bà dì thứ tư?

Hạ Mạt lục lại trí nhớ.

Ở quê hương cô, các thế hệ trước có rất nhiều con cái, bà ngoại cô có năm chị em, năm bà dì của cô ai cũng sinh rất nhiều con cái. Những họ hàng xa như vậy ngày thường hiếm khi gặp mặt, Hạ Mạt thật sự không có chút ấn tượng nào.

Nhưng ở quê cô có thói quen nếu họ hàng làm việc ở cùng một nơi thì sẽ thường xuyên gặp gỡ qua lại. Thấy mẹ cô đột nhiên nhắc tới người dì họ này, Hạ Mạt cho rằng mẹ muốn bảo cô mời dì họ ăn một bữa cơm.

"Dì họ biết con cũng làm việc ở Hải Thành à?" Hạ Mạt hỏi.

"Biết chứ." Lâm Ninh vui vẻ đáp: "Buổi sáng lúc mẹ nói chuyện với dì ấy có nhắc đến con, dì ấy nói có một cậu trai trẻ rất tốt, muốn giới thiệu cho con."

Hạ Mạt: "..."

Lâm Ninh không để ý tới sự im lặng của Hạ Mạt mà tiếp tục nói: "Cậu trai trẻ này có điều kiện khá ổn, lớn hơn con ba tuổi, đang làm việc ở một khách sạn. Hình như là một quản lý nhỏ, chức vị cụ thể là gì thì mẹ cũng không rõ lắm, tóm lại là thu nhập khác cao, đã mua được nhà ở Hải Thành. Mẹ xem ảnh rồi, cậu ta trông cũng trắng trẻo sáng sủa, lịch sự, có văn hóa, mẹ cũng gửi ảnh con cho người ta luôn, người ta khá hài lòng với con.

Tối nay con với cậu ta gặp mặt ăn một bữa cơm đi."

Lâm Ninh tốc chiến tốc thắng, không chỉ sắp xếp đối tượng xem mắt cho cô mà ngay cả thời gian ăn cơm cũng được quyết định.

Hạ Mạt thoái thác: "Mẹ, tối nay con không rảnh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!