Chương 2: (Vô Đề)

Đây là lần đầu tiên Hạ Mạt sử dụng ứng dụng kết bạn, thư ký nữ độc thân và tổng giám đốc. Mặc dù cô không hề có suy nghĩ vượt giới hạn đối với Lục Nghiễn Lễ, nhưng cô không có cách nào để ngăn chặn lời đồn đoán của mọi người về việc cô muốn gả vào nhà giàu, vì vậy bây giờ cô cần một người bạn trai, đánh tan tin đồn này.

Công ty của bạn thân của Hạ Mạt, Diệp Dao Dao cách đây không lâu có phát hành một ứng dụng kết bạn xã giao, Diệp Dao Dao phụ trách công tác marketing đưa ứng dụng vào hoạt động. Cuối tuần trước, Hạ Mạt gặp mặt Diệp Dao Dao, cô bạn thân nghe cô kể tình cảnh hiện tại của cô đã giới thiệu ứng dụng này.

Sau khi Hạ Mạt đăng ký ứng dụng, hệ thống lập tức căn cứ thông tin cô khai báo tìm đối tượng trò chuyện kết đôi với cô.

Lúc ấy, Hạ Mạt nhanh chóng xem thông tin của mấy chục người sử dụng, rất nhiều người chủ động chào hỏi cô nhưng chưa nói được mấy câu đã bất lịch sự muốn cô đăng hình, hẹn cô đi khách sạn, trông có vẻ không thể tìm được người bạn trai đứng đắn nào trên ứng dụng này.

Hạ Mạt đang chuẩn bị gỡ ứng dụng thì phần tóm tắt giới thiệu trống rỗng của một người sử dụng đã thu hút sự chú ý của Hạ Mạt.

Người này không hề viết bất cứ thông tin cá nhân nào, tên người sử dụng cũng chỉ có một chữ L cho có lệ.

Điều thu hút Hạ Mạt chính là hình đại diện của đối phương, trong hình chỉ có một bàn tay, các khớp xương rõ ràng đặt trên bàn phím, ngón tay thon dài trắng nõn giống như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ. Hạ Mạt là người khá mê tay, cô nghĩ trên mạng không ai biết ai, nếu bị từ chối cũng không sao bèn chủ động gửi lời chào đến đối phương.

Dường như công việc đối phương rất bận rộn, trò chuyện với cô không mấy nhiệt tình. Cả tuần nay hai người chỉ nói chuyện được hai lần, mà đều là Hạ Mạt chủ động. Đối phương không chủ động tìm đề tài, trả lời tin nhắn của cô cũng cực kỳ kiệm lời, trái ngược hẳn với những tài khoản khác chưa nói vài câu đã muốn hẹn cô đi khách sạn.

Hạ Mạt gửi tin nhắn cho L xong, nhìn chằm chằm màn hình vài giây rồi thoát khỏi ứng dụng.

Dựa theo kinh nghiệm hai lần nói chuyện trước, đối phương trả lời tin nhắn rất chậm.

Trên đường đến nhà họ Lục, Hạ Mạt thường xuyên liếc nhìn di động. Đến tận khi xe chậm rãi chạy vào cổng nhà họ Lục mà màn hình trò chuyện với L vẫn không hề có động tĩnh.

Xe dừng trước sân nhà họ Lục, Hạ Mạt không để ý tới chuyện này nữa. Cô dời sự chú ý sang Lục Nghiễn Lễ rồi nhanh nhẹn cởi dây an toàn, xuống xe, đi ra cửa sau và mở cửa thay anh.

Mẹ của Lục Nghiễn Lễ, bà Tống Văn Nhân vẫn chưa về phòng nghỉ ngơi mà đang ngồi ở sô pha trong phòng khách, Lục Nghiễn Lễ bước vào nhà chào bà ấy.

Tống Văn Nhân ngửi thấy mùi rượu trên người anh, quan tâm nói: "Để mẹ bảo người làm canh giải rượu cho con nhé."

Lục Nghiễn Lễ nói: "Không cần đâu ạ, con uống không nhiều lắm, không có say."

Tống Văn Nhân dặn dò: "Tối nay nghỉ sớm đi, đừng thức khuya làm việc, ngày mai là ngày giỗ của ông nội con, không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào."

Lục Nghiễn Lễ hơi gật đầu rồi xoay người lên lầu, Hạ Mạt đi theo sau anh vào phòng làm việc lấy tài liệu.

Nhận được tài liệu, Hạ Mạt không nấn ná ở phòng làm việc nữa. Khi xuống lầu, Tống Văn Nhân vẫn đang ngồi ở phòng khách. Trên bàn trà trước mặt bà ấy có một bộ trà cụ, Tống Văn Nhân nhìn Hạ Mạt rồi cười nói: "Lại đây uống chén trà."

Hiện tại đã hơn mười giờ, muộn như vậy mà Tống Văn Nhân vẫn gọi cô cùng uống trà, hiển nhiên có ý khác.

Hạ Mạt thoáng thấy căng thẳng trong lòng, trên mặt nở nụ cười dịu dàng rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Tống Văn Nhân.

Tống Văn Nhân nhấc bình trà nhỏ đang định pha trà, Hạ Mạt thấy thế vội vàng đưa tay muốn lấy ấm trà, uống trà cùng mẹ của sếp làm sao cô dám để đối phương pha trà chứ.

Tống Văn Nhân cười dịu dàng: "Cháu cứ ngồi yên, lần trước dì đã thử trà cháu pha, lần này để cháu thử trà dì pha nhé."

Trong lúc nói chuyện, Tống Văn Nhân đã tao nhã rót trà từ bình trà nhỏ ra chén. Bà ấy làm tuần tự từng bước một, mùi trà tỏa ra thơm ngát, là trà mới Long Tỉnh.

Hạ Mạt nâng chén trà hớp một ngụm nhỏ, nghe Tống Văn Nhân hỏi: "Cháu vào công ty được ba năm rồi nhỉ?"

Hạ Mạt buông chén trà xuống nhìn Tống Văn Nhân, lễ phép trả lời: "Dạ vâng đúng rồi ạ."

Tống Văn Nhân ngồi ngay ngắn, cười nói: "Xem ra trí nhớ của dì vẫn rất tốt, dì nhớ cháu làm việc bên cạnh Nghiên Lễ ba năm rồi. Vừa nãy cháu vừa bước vào, dì thấy cháu còn trẻ mà cứ ngỡ là sinh viên mới tốt nghiệp, dì còn tưởng mình nhớ lầm."

Hạ Mạt được Tống Văn Nhân khen mà thấy hơi hoảng, trong lòng dù cảnh giác nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn nói: "Dì quá khen ạ."

Tống Văn Nhân nhấp ngụm trà, hỏi tiếp: "Năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"

Hạ Mạt nói: "25 ạ."

"Nhỏ hơn Nghiên Lễ ba tuổi." Tống Văn Nhân nói: "Nghe nói người trẻ thời nay cứ cách ba tuổi là cách một thế hệ, nói chuyện cũng không cùng tần sóng, bình thường cháu ở cạnh Nghiên Lễ có thấy khó gần không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!