Hạ Mạt bình tĩnh đáp: "Tôi vào Tập đoàn Lục thị được ba năm rồi."
Diệp Uyển nhướng mày: "Trông cô cũng trạc tuổi tôi mà đã đi làm ba năm rồi, còn tôi đến giờ vẫn chưa làm gì cả, chỉ tiêu tiền của anh trai tôi thôi."
Diệp Uyển khen ngợi: "Thư ký Hạ, cô giỏi thật, tôi kính cô một ly."
Diệp Uyển tự mình rót rượu cho Hạ Mạt, Hạ Mạt cười nhận lấy ly rượu, nói: "Cô Diệp, để tôi tự làm là được."
Rượu trong suốt rót vào ly chân dài, cả chai, hai ly đã hết sạch.
Diệp Uyển bưng ly rượu lên: "Tôi cạn ly đây, thư ký Hạ, tùy ý cô."
Nửa cân rượu trắng cứ thế một hơi uống cạn.
Hạ Mạt vẫn giữ nụ cười, giơ ly lên uống cạn rượu trong ly.
"Thư ký Hạ, tửu lượng tốt đấy."
Hạ Mạt nói: "Không đâu, tửu lượng tôi bình thường thôi."
"Thư ký Hạ, cô khiêm tốn quá. Cô thường xuyên đi theo anh Nghiễn Lễ của tôi ra ngoài xã giao, tửu lượng sao có thể bình thường được, tôi nghe nói, một mình cô có thể uống đổ ba người đàn ông, có thật không?"
Diệp Uyển tò mò nhìn Hạ Mạt.
Hạ Mạt cười nói: "Không có chuyện đó đâu."
"Thật sự không có sao? Tôi thấy họ đều nói như vậy cả mà."
Chưa đợi Hạ Mạt lên tiếng, Diệp Uyển lại nói tiếp: "Cô đừng hòng lừa tôi, thật hay giả, tôi thử là biết ngay."
Dứt lời, hai cô gái đi cùng với Diệp Uyển mỗi người xách một chai rượu trắng đi vào.
"Thư ký Hạ đúng không, nghe nói tửu lượng cô tốt lắm, tôi kính cô một ly."
Người nắm tay Hạ Mạt muốn kính rượu cô, Hạ Mạt đã từng gặp trong bữa tiệc trước đây, hình như là cô cả nhà họ Dương.
Đây nào phải là nghe nói tửu lượng cô tốt muốn kính rượu, rõ ràng là tùy tiện tìm lý do chuốc rượu cô mà.
Hạ Mạt thở dài trong lòng, nhận lấy ly rượu rồi lại một lần nữa uống cạn.
Diệp Uyển vỗ tay, cười khoái trá: "Tửu lượng thư ký Hạ tốt thật đấy."
Cô ta hơi nhướng mày, ra hiệu cho người bên trái.
Lại một ly rượu vào bụng, dạ dày Hạ Mạt cuồn cuộn, đầu nặng chân nhẹ, nhìn mọi người trước mặt đều thấy mờ ảo.
Trên bàn rượu cũng không ai uống nửa cân nửa cân rượu trắng như vậy, hết ly này tới ly khác.
Thấy Diệp Uyển lại rót rượu, Hạ Mạt cười dịu dàng rồi cất giọng nhỏ nhẹ nói với Diệp Uyển: "Cô Diệp, tôi đi vệ sinh một lát."
Người phụ nữ bên cạnh Diệp Uyển cười ngăn cô lại: "Thư ký Hạ, cô đừng nói là cô coi thường ba chúng tôi, không thèm uống với chúng tôi đấy nhé."
Diệp Uyển đẩy tay cô ta ra: "Nói gì vậy chứ, thư ký Hạ chỉ là muốn đi vệ sinh thôi, sao cô nói như thể thư ký Hạ muốn bỏ chạy vậy. Hải Thành chỉ lớn như vậy thôi, thư ký Hạ có thể chạy đi đâu được chứ, đương nhiên là đi vệ sinh xong sẽ quay lại mà, đúng không, thư ký Hạ?"
Diệp Uyển cười với Hạ Mạt, vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
Hạ Mạt mím môi, cư xử tự nhiên, khẽ gật đầu với cô ta.
Từ ban công đi ra, cô bước nhanh về phía nhà vệ sinh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!