Hạ Mạt tò mò: [Sao anh lại nói vậy?]
Hôm nay họ mới nói chuyện được hai câu.
Lục Nghiễn Lễ nói với cô: [Tôi nhìn thấy cô rồi.]
Hạ Mạt sững người, theo bản năng, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, cố gắng tìm ra L trong đám đông.
[Anh nhìn thấy tôi rồi á, bây giờ sao?]
Lục Nghiễn Lễ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc này cô đang vươn cổ tìm kiếm anh khắp nơi, không để cô tốn công vô ích.
[Không cần tìm nữa, tôi không ở căng tin.]
Hạ Mạt bán tín bán nghi: [Anh không ở căng tin, vậy tại sao lại biết tôi đang tìm anh?]
Cô nghi ngờ lúc này L đang ở gần đó nhìn cô, cố tình nói không ở căng tin để cô không phát hiện ra mình.
Hạ Mạt: [L, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, anh cũng biết tôi là ai, đều là đồng nghiệp cả, hay là anh lại đây ngồi cùng bàn với tôi đi?]
[Đoán thôi, tôi không có ở căng tin.]
Hạ Mạt: [Vậy anh nhìn thấy tôi lúc nào?]
[Hôm nay.]
Phạm vi rộng quá khiến Hạ Mạt hoàn toàn không nhớ rõ mình đã gặp bao nhiêu người, hoàn toàn không thể đoán ra anh là ai.
Hạ Mạt mím môi: [Thôi được rồi.]
Lục Nghiễn Lễ nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cô có vẻ rất thất vọng vì không đoán ra anh là ai.
Anh suy nghĩ một lúc, vẫn hỏi câu hỏi mà từ sáng đã muốn hỏi.
[Có chuyện gì vui sao?]
Hạ Mạt: [Đi làm thì có chuyện gì vui chứ, chỉ là vị trí của tôi mỗi ngày phải tiếp xúc với rất nhiều người, nếu cứ làm mặt lạnh thì người ta sẽ nghĩ tôi ỷ thân phận thư ký của sếp mà vênh váo coi thường người khác. Thế nên gặp ai cũng phải cười mỉm chào hỏi, như vậy mới khiến người ta cảm thấy mình không coi thường họ, còn trước mặt sếp thì càng phải tươi cười rạng rỡ, thể hiện ra dáng vẻ tích cực chủ động yêu nghề tận tụy.]
Hạ Mạt: [L, bình thường ở công ty, anh gặp người khác không cần phải giả vờ cười sao?]
Lục Nghiễn Lễ: [Không cần.]
Phần lớn nhân viên trong công ty gặp lãnh đạo hoặc đồng nghiệp đều sẽ cười xã giao, L lại không giả vờ cười, chẳng lẽ là lập trình viên?
Lần trước cô đến phòng kỹ thuật, các đồng nghiệp lập trình viên ở đó đều u ám, chẳng ai cười với ai cả.
Lục Nghiễn Lễ nhìn khung chat dừng vài giây, hỏi: [Đoán ra chức vụ của tôi chưa?]
Hạ Mạt: [L, hình như anh luôn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng tôi, anh hiểu rõ tôi như lòng bàn tay nhưng tôi lại chẳng biết anh là ai cả.]
Hạ Mạt khịt mũi: [Anh bí ẩn quá đấy, chẳng lẽ anh định mãi mãi không gặp tôi sao?]
L: [Chưa chắc.]
Hạ Mạt: [L, anh đang lo lắng điều gì sao?]
Hạ Mạt muốn hỏi L có phải lo lắng mình không đẹp trai, sau khi gặp mặt cô rồi, cô sẽ không thích anh, nhưng câu hỏi này có thể làm tổn thương lòng tự trọng của đàn ông, cho nên cô giữ trong lòng.
L: [Không có gì, tôi làm việc đây.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!