Chương 15: (Vô Đề)

Trong nhà ăn, người ra người vào tấp nập. Ánh mắt của Hứa Tương Tương vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại, nhưng khi thoáng lướt qua một khoảng trống đối diện mới nhận ra không biết Hạ Mạt đã rời khỏi chỗ ngồi từ lúc nào.

Hứa Tương Tương ngước mắt lên khỏi điện thoại rồi quét một vòng quanh nhà ăn, trông thấy Hạ Mạt đang đứng gần một bàn ăn cách đó không xa. Ánh mắt cô rũ xuống, chăm chăm nhìn vào chiếc điện thoại cầm trong tay, sắc mặt hơi nhợt nhạt.

"Thư ký Hạ, chị sao vậy?" Hứa Tương Tương bước đến, hỏi với vẻ lo lắng: "Chị thấy không khỏe ở đâu à?"

Hạ Mạt ngẩng lên, chạm phải ánh mắt đầy quan tâm của Hứa Tương Tương, cô nhanh tay tắt màn hình điện thoại, cố giữ bình tĩnh: "Chị không sao."

"Thật sự không sao đấy chứ?" Hứa Tương Tương đỡ lấy tay cô, cẩn thận quan sát sắc mặt: "Em thấy môi chị hơi tái, có phải bị say nắng rồi không?"

Đang giữa mùa hè oi ả, việc bị say nắng chẳng có gì lạ.

Hạ Mạt lắc đầu đáp: "Không sao, chị không bị say nắng. Em ăn xong chưa?"

Hứa Tương Tương: "Em ăn xong rồi, chúng ta về thôi."

Giờ nghỉ trưa vẫn chưa kết thúc, Hạ Mạt vào phòng pha trà, tự làm cho mình một cốc cà phê rồi mang về bàn làm việc, cô để nguội bớt rồi uống liền nửa cốc cho tỉnh táo.

Ứng dụng định vị của L đã bị tắt, Hạ Mạt mở lại cửa sổ trò chuyện với L, trong lòng vẫn còn đôi chút hy vọng.

Có lẽ mọi chuyện không đến nỗi tệ như cô nghĩ. Biết đâu L làm việc ở tòa nhà đối diện chứ không phải nhân viên của Tập đoàn Lục Thị thì sao?

Không phải không có khả năng đó. Dù gì trước khi L tắt định vị thì khoảng cách giữa họ vẫn là 58 mét, mà tòa nhà công ty cô và tòa nhà đối diện cũng chỉ cách nhau một con đường nhỏ.

Hạ Mạt thầm cầu nguyện, mong ông trời thương xót, nhất định đừng để L là nhân viên của Tập đoàn Lục Thị.

Dẫu vậy, cô vẫn chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, đồng thời tính toán những bước tiếp theo cho tương lai. Hạ Mạt hít sâu một hơi, giả vờ như không biết khả năng cao L đã đoán được cô là ai rồi gửi tin nhắn cho anh.

Hạ Mạt: [L, anh đang làm gì thế?]

L: [Làm việc.]

Hạ Mạt: [Bây giờ là giờ nghỉ trưa mà, sao anh vẫn làm việc? Không nghỉ ngơi à?]

L: [Chưa làm xong công việc.]

Hạ Mạt: [Vậy à… L, ngày nào anh cũng bận thế, cảm giác như sếp của anh còn bóc lột nhân viên hơn sếp của tôi nữa.]

Hạ Mạt cố ý dẫn dắt để L phàn nàn về sếp của mình, mong tìm được điểm chung với anh.

Nhưng L đáp rất kín kẽ: [Cũng không tệ lắm, chẳng ai bóc lột tôi cả.]

Hạ Mạt: [L, tôi thấy tâm lý anh tốt thật đấy. Ngày nào cũng bận thế mà chẳng bao giờ than phiền về sếp. So với anh, tôi đúng là hay oán thán quá nhiều.]

Cô bắt đầu khéo léo kéo lại ấn tượng của mình với L, đặc biệt là về những gì cô từng nói về Lục Nghiễn Lễ trước đó.

[Thực ra công việc của tôi cũng khá ổn, lương cao, thưởng cũng nhiều. Mỗi năm ngoài thưởng Tết của công ty, sếp tôi còn tự tay tặng thêm phong bao lì xì rất hậu hĩnh. Nghĩ kỹ lại thì sếp tôi đối xử với tôi cũng không tệ.]

Lục Nghiễn Lễ ngồi sau bàn làm việc nhìn tin nhắn của Hạ Mạt vừa gửi đến, nội dung đột ngột thay đổi cách cô đánh giá về sếp mình bèn hiểu ra vấn đề.

Lúc ăn trưa, điện thoại của anh nhận được thông báo từ ứng dụng Heartbeat. Anh mở ra xem và phát hiện ứng dụng này vừa cập nhật tính năng hiển thị khoảng cách giữa các bạn bè. Anh nhấn vào khung trò chuyện với Hạ Mạt, quả nhiên, ở đầu màn hình hiện lên con số: khoảng cách giữa anh và cô chỉ hơn 70 mét.

Theo từng bước di chuyển của cô mà khoảng cách dần ngắn lại. Sau đó anh lập tức tắt quyền định vị.

Dù Hạ Mạt không nhắc gì đến tính năng mới của ứng dụng nhưng việc cô đột nhiên thay đổi thái độ, quay sang khen ngợi sếp mình thì gần như chắc chắn là vì đã nhìn thấy khoảng cách được hiển thị.

Hơn 50 mét, khoảng cách này đủ để cô nhận ra cả hai đang ở trong cùng một tòa nhà.

Chỉ là… Không biết cô đã đoán ra chưa: người đang trò chuyện với cô chính là anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!