Chương 14: (Vô Đề)

Lục Nghiễn Lễ không hề vạch trần rằng chuyện yêu đương của Hạ Mạt chỉ là giả vờ. Tống Văn Nhân không biết điều đó nên vẫn cứ nghĩ rằng thư ký Hạ đang hạnh phúc trong tình yêu. Nhưng thực tế thì cô gái mà bà ấy đang ngưỡng mộ lại đang nhắn tin cho anh.

[L, anh về nhà chưa?]

Hạ Mạt vừa rửa mặt xong đang nằm dài trên giường, đắp một miếng mặt nạ lên mặt.

L: [Rồi.]

Phòng ngủ của Lục Nghiễn Lễ ở tầng ba. Vừa vào phòng anh đã thấy tin nhắn của cô, anh chỉ trả lời đúng một chữ, sau đó để điện thoại xuống rồi vào phòng tắm.

Ra khỏi phòng tắm, anh mặc đại một chiếc áo choàng ngủ màu đen rồi ngồi xuống bàn làm việc trong phòng đọc sách.

Lục Nghiễn Lễ mở điện thoại mới thấy có thông báo từ ứng dụng kết bạn, hai tin nhắn chưa đọc và một bức ảnh.

Một dòng chữ: [L, hôm nay là sinh nhật tôi, tôi được ước ba điều. Tôi đã ước hai điều rồi, còn một điều dành cho anh. Mau nhắm mắt lại rồi ước điều ước với bánh kem đi.]

Bức ảnh là một chiếc bánh kem cắm nến.

Lục Nghiễn Lễ mở ảnh ra bèn lập tức nhận ra chiếc bánh trong ảnh không giống chiếc bánh ở nhà hàng tối nay.

Đôi môi mỏng của anh hơi mím lại, ngón tay gõ vào khung tin nhắn: [Bánh kem có đủ chia không?]

Chiếc bánh kem Hạ Mạt gửi cho L là bánh mà Diệp Dao Dao đã mua, chiếc bánh chỉ dành cho hai người ăn nên rất nhỏ, chỉ to cỡ sáu cm.

Biết anh đang hỏi liệu chiếc bánh nhỏ như vậy có đủ chia cho đồng nghiệp không, cô bèn giải thích: [Đây không phải bánh đồng nghiệp mua để mừng sinh nhật tôi. Bánh của đồng nghiệp lớn hơn cái này nhiều. Cái này là bánh do bạn thân tôi mua cho. Cô ấy không quen ai trong công ty tôi nên không đến mừng chung mà đợi tôi về rồi tự tổ chức riêng cho tôi. Chỉ có hai người chúng tôi thôi.]

Hạ Mạt nhắn thêm: [L, mau ước đi nào! Tôi cố ý chỉ ước hai điều để chừa lại một điều ước cho anh đấy.]

Lục Nghiễn Lễ thoáng nhớ đến gương mặt đầy vẻ chân thành của Hạ Mạt khi cô nói anh đến rồi, tôi thậm chí chẳng cần phải ước nguyện gì nữa.

Ánh mắt anh lướt qua màn hình nhìn dòng tin nhắn vừa nhận, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong nhàn nhạt, trong cổ họng phát ra một tiếng cười khẽ.

Không ngờ vì lấy lòng anh mà cô đã chừa lại một điều ước.

Hóa ra ở nhà còn có bánh kem chờ sẵn.

Dường như Lục Nghiễn Lễ có thể tưởng tượng ra cảnh cô đối diện với chiếc bánh, thành tâm thành ý nhắm mắt lại và cầu nguyện một cách nghiêm túc.

Lâu không thấy L trả lời, Hạ Mạt không nhịn được mà thúc giục: [L, anh ước điều gì chưa?]

L: [Ừm.]

Hạ Mạt tò mò hỏi: [Anh ước điều gì thế?]

L: [Ước: Thiên hạ không còn kẻ lừa đảo.]

Hạ Mạt: […]

Thiên hạ không còn kẻ lừa đảo?

Đây là điều ước gì vậy?

Hạ Mạt nhớ lại L từng nhắc cô rằng trên ứng dụng kết bạn có rất nhiều kẻ lừa đảo, đoán rằng có lẽ điều ước này bắt nguồn từ đó.

[L, tầm nhìn của anh rộng thật đấy.]

Cô lại nhắn thêm: [So với anh thì điều ước của tôi nhỏ bé hơn nhiều. Tôi chỉ mong công việc suôn sẻ, bản thân và gia đình khỏe mạnh. Rồi sau đó gặp được một người mình thích, cùng anh ấy sống trong một căn nhà, hai người, ba bữa cơm, bốn mùa bên nhau. Chúng tôi sẽ tay trong tay đón ánh bình minh buổi sớm, bước qua hoàng hôn lúc chiều tà. Một cuộc sống giản dị và bình yên thế thôi là tôi mãn nguyện rồi.]

Lục Nghiễn Lễ dựa người vào ghế, im lặng nhìn dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!