Chương 13: (Vô Đề)

[L, anh đang làm gì mà trả lời nhanh thế, không bận làm việc à?]

Hạ Mạt cầm điện thoại, vừa đi vào tòa nhà chung cư vừa gửi nhắn tin cho L.

L: [Đang trên đường.]

Hạ Mạt tỏ vẻ quan tâm anh: [Vừa tan làm à?]

L: [Không phải.]

Phong cách nhắn tin của L từ trước đến nay vẫn luôn rất ngắn gọn. Nếu chỉ cần hai chữ để trả lời thì anh tuyệt đối không dùng đến chữ thứ ba. Anh cũng chỉ đáp lại những gì cô hỏi chứ chẳng bao giờ tiết lộ thêm thông tin dư thừa.

Hạ Mạt đã quen với cách nhắn tin của anh, vừa nhàn nhã vừa không có áp lực, thỉnh thoảng gửi vài câu trò chuyện qua lại.

Hạ Mạt: [Thế tại sao muộn thế này rồi mới về nhà?]

L: [Tiệc công ty.]

Hôm nay là thứ sáu, rất nhiều dân công sở thường tổ chức tiệc vào tối thứ sáu nên Hạ Mạt cũng không nghĩ ngợi nhiều, cô tiếp tục hỏi anh:

[Anh về nhà mất bao lâu?]

L: [Một tiếng.]

Hạ Mạt: [Xa vậy à? Vậy mỗi ngày đi làm chắc anh phải dậy sớm lắm?]

L: [Cũng bình thường.]

Hạ Mạt gõ dòng tin nhắn vào khung chat: "Chỗ tôi ở cách công ty chỉ 15 phút đi lại thôi, sáng nào thức dậy cũng cảm thấy khó khăn. L, mỗi ngày anh còn phải dậy sớm thêm một tiếng để di chuyển, đúng là siêu thật đấy."

Sau khi soạn xong tin nhắn, ngón tay cô đã trượt đến nút gửi nhưng đột nhiên nhận ra dường như lời này có chút không ổn.

Nếu kinh tế dư dả thì thông thường người ta sẽ chọn ở gần công ty để tiết kiệm thời gian di chuyển. Việc L chọn nhà cách công ty xa như vậy, khả năng lớn là vì giá thuê nhà ở đó rẻ hơn.

Hạ Mạt đoán có lẽ tình hình kinh tế của L không mấy dư dả, nếu cô vô tình nhấn mạnh việc mình chỉ mất 15 phút đi làm thì có khi sẽ đụng chạm đến lòng tự trọng của anh.

Cô xóa toàn bộ nội dung trong khung chat rồi viết lại một câu đơn giản: [Đi đường cẩn thận nhé.]

Thang máy vừa đến tầng, Hạ Mạt đã bước ra, giơ tay nhập mật mã trên khóa cửa.

"Bíp…" Một tiếng vang nhẹ, cửa nhà mở ra.

Hạ Mạt đẩy cửa, vừa bước một chân vào nhà thì đột nhiên có một tiếng "bụp" lớn làm cô giật bắn mình.

Một loạt dây ruy băng màu sắc bay xuống từ trên đầu rồi phủ lên người cô.

Diệp Dao Dao cầm một chiếc pháo giấy màu đỏ, hứng khởi hét lớn với cô: "Happy birthday, Hạ Mạt! Sinh nhật vui vẻ nha!"

Hạ Mạt đặt túi lên tủ giày ở lối vào rồi giơ tay gỡ mấy dây ruy băng trên người xuống, cô liếc mắt qua phòng khách rồi cười nói: "Sao lại chuẩn bị cầu kỳ thế này?"

Trong phòng khách, Diệp Dao Dao đã trang trí cả một bức tường đầy hoa tươi và bóng bay. Trên bàn ăn còn bày cả giá nến và rượu vang đỏ.

Diệp Dao Dao đưa tay giúp cô gỡ mấy sợi dây ruy băng xuống: "Sinh nhật tuổi 25 của cậu mà, đương nhiên phải có chút không khí chứ."

Mấy năm sau khi tốt nghiệp, năm nào Hạ Mạt và Diệp Dao Dao cũng tổ chức sinh nhật cho nhau. Thế nhưng ở văn phòng của Hạ Mạt, các đồng nghiệp thường tổ chức sinh nhật chung, mà Diệp Dao Dao lại không quen biết họ nên cũng ngại tham gia. Vì vậy, cô ấy đã đợi Hạ Mạt ăn mừng với đồng nghiệp xong mới đón cô về để tổ chức tiệc riêng cho cô.

Diệp Dao Dao còn chuẩn bị sẵn một chiếc bánh kem, cắm nến lên rồi gọi Hạ Mạt ngồi xuống bàn ăn. Hạ Mạt chắp tay trước bánh kem, nhắm mắt lại và nghiêm túc cầu nguyện.

Diệp Dao Dao cầm điện thoại đứng bên cạnh chụp ảnh cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!