Hạ Mạt xả hết nỗi bực dọc xong, mở WeChat lên, lướt qua tin nhắn của Lâm Táp.
Lâm Táp: [Thông báo khẩn cấp, thông báo khẩn cấp! Mạt Mạt, hình như tổng giám đốc Lục quên đồ nên quay về văn phòng lấy, vừa hay bắt gặp cả nhóm bọn chị cùng đi xuống. Em biết đấy, vừa thấy sếp đi trước thì bọn chị đã vội kéo nhau xuống ngay sau, vậy mà còn bị tổng giám đốc Lục bắt gặp. Cảnh tượng lúc ấy đúng là bối rối hết chỗ nói, bọn chị chỉ còn cách giải thích hôm nay là sinh nhật em, tiện miệng mời luôn tổng giám đốc tham gia thôi.]
Phần còn lại không cần nói thêm cũng hiểu, lúc này Lục Nghiễn Lễ đang ngồi đây, rõ là đã nhận lời mời đó.
Hạ Mạt đặt điện thoại xuống, chú ý đến Lục Nghiễn Lễ.
Anh đang xem điện thoại, hàng mi rủ xuống, đôi môi mỏng hơi mím lại, dáng vẻ thản nhiên mà cao quý. Không biết anh vừa đọc được tin nhắn gì mà khóe môi khẽ nhếch lên, để lộ nụ cười khẩy, dường như tin nhắn đó khiến anh không vui.
Dù Hạ Mạt nghĩ rằng người khiến tâm trạng tổng giám đốc Lục xấu đi chẳng liên quan gì đến mình, nhưng khi tâm trạng sếp không tốt mà mình lại ngồi ngay bên cạnh, khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của sếp. Là cấp dưới, cô cần có con mắt tinh tế để dỗ sếp vui lên kịp thời.
"Tổng giám đốc Lục." Hạ Mạt đứng dậy nâng ly rượu trước mặt lên, ánh mắt lấp lánh tràn đầy ý cười nhìn Lục Nghiễn Lễ, giọng điệu chân thành và thành khẩn: "Tổng giám đốc Lục, thật ra từ nhiều ngày trước, tôi đã do dự không biết có nên mời anh tham dự sinh nhật mình hay không. Tôi muốn mời anh vì anh đã dìu dắt tôi trong suốt thời gian qua. Dù anh là sếp nhưng từ tận đáy lòng, tôi cảm thấy anh giống như người thầy, là ngọn đèn chỉ đường của tôi.
Tôi thật sự kính trọng anh, vì vậy rất mong anh đến sinh nhật mình. Nhưng anh không chỉ là sếp của riêng tôi mà còn là lãnh đạo của cả tập đoàn Lục thị, công việc bận rộn trăm bề, tôi không dám vì chút chuyện nhỏ như sinh nhật mình mà làm phiền anh được. Đắn đo mãi, mỗi lần lấy hết can đảm định mời anh thì tôi lại không biết phải mở lời thế nào. Không ngờ ông trời lại ưu ái tôi."
Hạ Mạt hơi nhướng mày, dáng vẻ như có chút tự hào: "Tôi thật may mắn, được trời cao phù hộ, để anh tình cờ gặp chị Táp và mọi người đang chuẩn bị đi mừng sinh nhật tôi. Anh lại có lòng tốt đến góp vui cùng tôi, thật khó mà diễn tả được tâm trạng của tôi khi vừa bước vào và nhìn thấy anh."
Thật ra cảm xúc đó là cạn lời tới cực điểm.
Hạ Mạt âm thầm phàn nàn trong lòng, nhưng bên ngoài vẫn nở nụ cười rạng rỡ, ánh mắt như chứa đầy ánh sao, xúc động nói: "Nói chung là vô cùng bất ngờ, tổng giám đốc Lục, ly này tôi kính anh."
Hạ Mạt nâng ly, uống cạn rượu bên trong.
Lục Nghiễn Lễ lạnh lùng nghe cô tâng bốc xong, nhìn vào đôi mắt đầy vẻ chân thành của cô, rồi lại liếc nhìn tin nhắn mà cô vừa gửi trên điện thoại.
[Thật không biết nói gì, hôm nay là sinh nhật tôi, mà không hiểu sao sếp tôi lại xuất hiện ở đây.]
[Người ta là Thu Nhã kết hôn, mà anh ấy còn hát hò nhảy múa.]
Tâm trạng Lục Nghiễn Lễ có hơi khó tả, ánh mắt nhìn cô chăm chú, giọng điệu trầm thấp hỏi: "Tôi đến có làm phiền mọi người không?"
Hạ Mạt chớp chớp đôi mắt ngây thơ, giọng điệu đầy kinh ngạc: "Sao có thể? Tổng giám đốc Lục, anh đến là điều mà chúng tôi cầu còn không được."
Lục Nghiễn Lễ không trả lời, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm của mình nhìn khuôn mặt cô chăm chú, như thể nhìn thấu hết mọi thứ.
Có lẽ mọi người đều nhận ra tâm trạng của Lục Nghiễn Lễ lúc này không tốt lắm, cả nhóm trong phòng nhìn nhau, ai nấy đều cúi đầu làm lơ, im thin thít không dám mở lời.
Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, Hạ Mạt bị Lục Nghiễn Lễ nhìn đến mức chột dạ. Bề ngoài vẫn cười tươi nhưng trong lòng thấp thỏm bất an, không hiểu tại sao tổng giám đốc Lục lại đột ngột hỏi liệu anh có làm phiền mọi người không.
Chẳng lẽ lúc nãy khi cô đang phàn nàn với L về tổng giám đốc, anh đã liếc thấy tin nhắn trên điện thoại cô?
Không thể nào.
Dù vị trí của cô gần sếp Lục, nhưng cô đã lén đẩy ghế dịch sang một bên, kéo dãn khoảng cách một chút. Lúc cô gửi tin nhắn cũng rất cẩn thận, lúc đó ánh mắt của sếp Lục cũng không nhìn về phía cô, chắc hẳn sẽ không thấy nội dung trên điện thoại cô.
Hạ Mạt cầm chiếc ly rỗng trong tay, đứng trước mặt Lục Nghiễn Lễ, cười tươi nhìn anh, cúi đầu nhún nhường, ánh mắt ngây thơ mà chân thành.
Lục Nghiễn Lễ ngồi đó, ánh mắt đối diện với cô, đôi mắt sâu thẳm mà không nói một lời.
Hạ Mạt khẽ mỉm cười, tiếp tục phá vỡ bầu không khí: "Tổng giám đốc Lục, hôm nay anh đã đến đây, tôi cũng chẳng cần ước sinh nhật nữa."
Lục Nghiễn Lễ hơi nhướn mày, lắng nghe cô bịa chuyện.
"Những người như chúng tôi, vừa tốt nghiệp chưa lâu, đang nỗ lực trong công việc, mỗi năm điều ước sinh nhật chẳng qua cũng chỉ là sự nghiệp suôn sẻ. Có một ông chủ tốt như anh, chắc chắn sự nghiệp của tôi sẽ thuận lợi, cần gì phải ước nữa."
Mọi người trong phòng bao nghe bài phát biểu của Hạ Mạt, trong lòng đều vỗ tay khen ngợi cô.
Biết ăn nói thật, câu nào rót mật vào tai câu đấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!