Thường ngày L rất ít nói, mỗi lần Hạ Mạt nhắn tin để than phiền điều gì đó, anh đều im lặng đọc mà không đưa ra bất kỳ ý kiến nào. Nhưng hôm nay, anh lại bất ngờ trả lời cô.
L: [Không đâu.]
Anh nói "không đâu" với một giọng điệu chắc chắn, không phải kiểu phỏng đoán như "có lẽ sẽ không" hay "chắc là không", cứ như anh rất tin rằng sếp cô sẽ không nghi ngờ rằng cô thích mình vậy.
Hạ Mạt hỏi anh: [Sao anh biết sẽ không?]
L: [Dựa vào cách cô nói chuyện thường ngày, cô luôn giữ khoảng cách nhất định khi nói chuyện riêng tư với sếp của mình.]
L nghĩ rằng sếp của cô sẽ không nghi ngờ cô thích người ta, không phải dựa trên phân tích sếp là người thế nào, mà vì anh cảm thấy cô là người rất biết giữ ranh giới.
Điều này chứng tỏ, trong lòng anh, hình ảnh của cô vẫn rất tốt.
Hạ Mạt: [Đúng vậy, ngoài công việc thì tôi đều cố tránh xa anh ấy. Đi ngoài đường mà từ xa đã thấy sếp, tôi chỉ mong có cái lỗ nẻ dưới đất để chui xuống cho anh ấy khỏi thấy tôi thôi. Tôi thật không hiểu tại sao người ta lại đồn tôi với sếp yêu nhau, ai lại đi yêu sếp chứ.]
L: [Ở đâu có con người, ở đó có tin đồn. Đừng để tâm đến những gì người ngoài nói.]
Hạ Mạt cảm thấy L đang an ủi cô.
Hạ Mạt buồn bã tâm sự với anh: [Thực ra tôi cũng không quan tâm người ngoài nói gì về tôi, tôi chỉ lo những chuyện không đâu này sẽ ảnh hưởng đến công việc của mình thôi.]
Hạ Mạt hỏi anh: [L, anh đã từng gặp phải chuyện như vậy chưa?]
L: [Chuyện gì?]
Hạ Mạt: [Chuyện mà rõ ràng anh với người ta không có quan hệ gì riêng tư, nhưng người ta lại nghi ngờ hai người có quan hệ mờ ám ấy.]
L im lặng hai phút, sau đó trả lời: [Đã từng.]
Nhìn tin nhắn mới hiện lên trên màn hình điện thoại, Hạ Mạt hơi bất ngờ. Cô chỉ hỏi vu vơ thôi, không ngờ L cũng từng bị đồn thổi chuyện tình cảm.
Cô rất tò mò, hăng hái nhắn tin: [Anh kể đi, tại sao anh lại bị đồn thổi như vậy?]
Dường như L không muốn nói về chuyện này, bèn nhắc cô: [Sếp của cô đi rồi à?]
Lúc này Hạ Mạt mới nhớ ra rằng cô đang ở chung xe với Lục Nghiễn Lễ.
Cô lén nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Lục Nghiễn Lễ đang cúi đầu, tay cầm điện thoại, ánh mắt dán vào màn hình, trông như cũng đang nhắn tin với ai đó.
Hạ Mạt thở phào nhẹ nhõm, nhắn tin cho L: [Anh ấy cũng đang chơi điện thoại, không để ý đến tôi đâu. Sếp ngồi ở hàng ghế sau, tôi ngồi ghế phụ, tôi núp ở đây lén nhắn tin, người ta sẽ không nhìn thấy đâu.]
Tin nhắn vừa gửi đi, Hạ Mạt nghe thấy Lục Nghiễn Lễ hỏi tài xế: "Còn bao lâu nữa thì đến công ty?"
Hạ Mạt bị giọng nói bất ngờ của anh làm giật mình, tay run lên. Dù không phải nói với cô, nhưng cô vẫn có cảm giác chột dạ như vừa bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
Cô lặng lẽ tắt màn hình điện thoại, không dám nghịch mạng xã hội dưới ánh mắt của sếp nữa.
Tài xế nhìn vào bản đồ định vị, đáp lại Lục Nghiễn Lễ: "Nếu phía trước không tắc đường thì khoảng 15 phút nữa là đến công ty."
Lục Nghiễn Lễ "ừm" một tiếng, dựa lưng vào ghế, không nói thêm gì.
Khi về đến công ty, hầu hết mọi người ở phòng tổng giám đốc vẫn đang tăng ca. Thực tập sinh mới
- Lý Tự đang ngồi ở bàn làm việc kiểm tra báo cáo mà Hạ Mạt đã giao cho anh ấy.
Nhìn theo Lục Nghiễn Lễ đi vào văn phòng, chờ anh đóng cửa lại, Lý Tự mới ghé đầu qua nói với Hạ Mạt: "Thư ký Hạ, tôi đã viết xong báo cáo và gửi vào email của chị rồi. Chị xem giúp tôi với."
Hạ Mạt mở email trên máy tính và xem báo cáo mà Lý Tự vừa gửi qua. Xem xong, cô quay sang nói với anh ấy: "Cậu qua đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!