Chương 1: (Vô Đề)

Hải Thành, chín giờ tối, ánh trăng tỏa sáng giữa bầu trời đầy sao.

Tối nay, Hạ Mạt đi theo Lục Nghiễn Lễ tham gia một bữa tiệc nhỏ. Sau khi ăn xong, Lục Nghiễn Lễ bị mọi người vây quanh chơi bài, Hạ Mạt cầm ly rượu đứng ở khu vực đồ uống, thường xuyên có người đến chào hỏi.

Sau khi uống vài ly rượu, xã giao với vài vị tổng giám đốc, Hạ Mạt đi ra ban công, gió nhẹ quất vào mặt. Đứng được một lúc, mùi rượu trên người đã tản bớt, Hạ Mạt chuẩn bị trở về phòng thì một người đàn ông ngậm điếu thuốc đi lại, vẻ mặt cà lơ phất phơ, vừa nhìn liền biết là một cậu ấm.

"Người đẹp, sao lại đứng một mình ở đây vậy, bạn trai em đâu?"

Hạ Mạt nghe thấy sự thăm dò trong lời nói của đối phương, cô mỉm cười nhẹ rồi khách sáo trả lời: "Tôi đang đứng đợi sếp."

Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô: "Sếp em là ai?"

Hạ Mạt nhìn thấy sự hứng thú trong mắt đối phương, lặng lẽ dịch sang bên cạnh kéo dài khoảng cách với anh ta, cô cười dịu dàng: "Tổng giám đốc Lục."

"Tổng giám đốc Lục?" Khuôn mặt người đàn ông thoáng hiện lên vẻ bất ngờ, ánh mắt quét qua phòng VIP rồi tỏ rõ sự tiếc nuối, song anh ta vẫn cố hỏi tiếp vì chưa muốn từ bỏ ý định: "Cô thật sự được tổng giám đốc Lục dẫn tới sao?"

Không đợi Hạ Mạt mở miệng, tổng giám đốc ngành gỗ Trần Thị đi tới: "Tiểu Xuyên."

"Ba." Người đàn ông không nhìn Hạ Mạt nữa.

Hạ Mạt đã gặp tổng giám đốc Trần vài lần, cô cười chào hỏi ông ấy: "Tổng giám đốc Trần."

"Thư ký Hạ." Tổng giám đốc Trần giới thiệu với cô: "Đây là con trai tôi, mới tốt nghiệp, tôi dẫn theo để trải sự đời."

Tổng giám đốc Trần biết tính tình của con trai mình, lo lắng anh ta không biết chừng mực mà có ý đồ với Hạ Mạt, gây mất lòng Lục Nghiễn Lễ. Ông ấy nhìn về phía Trần Xuyên, ngầm nhắc nhở: "Cô Hạ không lớn hơn con bao nhiêu, tuổi còn trẻ đã làm thư ký của tổng giám đốc Lục, con cần phải học tập thư ký Hạ."

"Cái này con học không được đâu." Trần Xuyên thốt lên: "Con đâu phải con gái, làm sao mà học được?"

Lời nói của Trần Xuyên không hề khéo léo, thậm chí ánh mắt anh ta nhìn Hạ Mạt còn có ý mập mờ.

Hạ Mạt hiểu ý anh ta, chức vụ thư ký trong mắt rất nhiều người đều không được coi là đàng hoàng, nhất là thư ký nữ trẻ tuổi xinh đẹp càng dễ dàng khiến người ta suy nghĩ miên man. Đây không phải là lần đầu tiên người khác có suy nghĩ phiến diện về Hạ Mạt.

Tổng giám đốc Trần trừng mắt liếc nhìn Trần Xuyên, ý bảo anh ta ăn nói cho cẩn thận.

Hạ Mạt vẫn mỉm cười khách sáo, tỏ ra rất tự nhiên như không hiểu ý của Trần Xuyên: "Chắc tổng giám đốc Trần nói đùa, tuy hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp cậu Trần và không biết nhiều về anh ấy, nhưng ông là người giỏi giang, học sâu hiểu rộng nên cậu Trần đây có người ba như ông, mưa dầm thấm đất, tất nhiên cũng là người xuất sắc, đúng hơn phải là tôi nên học tập anh ấy."

Hạ Mạt nâng ly rượu trong tay mỉm cười với Trần Xuyên, giọng nhẹ nhàng chân thành: "Có cơ hội nhất định sẽ nhờ cậu Trần chỉ dẫn."

Sau khi trò chuyện với tổng giám đốc Trần thêm vài câu, Hạ Mạt xoay người, đi giày cao gót quay trở lại trong phòng.

Tham gia buổi tiệc tối nay, Hạ Mạt mặc một chiếc váy dài màu đen, tóc xõa sau lưng, để lộ xương quai xanh trắng nõn xinh đẹp. Cô toát lên sự dịu dàng, khi cười đôi mắt cong cong, ánh mắt sáng ngời, vô cùng hấp dẫn. Trông dáng vẻ cô là người rất dễ bị lừa gạt, là mẫu người yêu thích của Trần Xuyên. Trần Xuyên vừa bước vào cửa đã chú ý đến cô, vốn tưởng rằng hôm nay sẽ có một đêm tuyệt vời, không ngờ cô lại là thư ký của Lục Nghiễn Lễ.

Trần Xuyên nhìn theo hướng Hạ Mạt rời đi, ánh mắt ánh lên vẻ tiếc nuối.

Khi Hạ Mạt quay lại phòng thì vừa lúc kết thúc một ván bài. Lục Nghiễn Lễ bỏ bài trong tay xuống rồi hơi ngả người ra sau. Anh tựa lưng vào ghế ngồi, môi mỏng khẽ nhếch lên, mặt không thể hiện cảm xúc gì cả.

Hạ Mạt nhìn là biết hiện tại anh không được vui lắm, lặng lẽ đi nhanh đến phía sau lưng Lục Nghiễn Lễ. Cô hơi cúi người, nói với tông giọng bình thường nên các sếp lớn ngồi quanh vừa bỏ bài xuống đều nghe thấy rõ: "Tổng giám đốc Lục, bà Tống vừa mới gọi điện bảo anh tối nay về nhà, bà ấy có chuyện muốn nói với anh."

Lục Nghiễn Lễ gật đầu rồi đứng lên nói: "Tôi xin phép đi trước."

Vài vị tổng giám đốc vội đứng lên khách sáo muốn tiễn anh, ánh mắt Lục Nghiễn Lễ khẽ liếc nhìn Hạ Mạt. Không cần anh lên tiếng, Hạ Mạt đã mỉm cười bước ra ứng phó và mời họ dừng bước. Đợi đến khi Lục Nghiễn Lễ ra khỏi phòng, cô mới xoay người bước nhanh theo sau.

Trong các trường hợp xã giao thế này, hiểu tâm tư của sếp, tạo bậc thang cho sếp thoát thân đúng lúc là nhiệm vụ của một thư ký như Hạ Mạt. Làm việc bên cạnh Lục Nghiễn Lễ được ba năm, Hạ Mạt và Lục Nghiễn Lễ phối hợp ngày càng ăn ý.

Ngày mai là ngày giỗ của ông nội Lục Nghiễn Lễ, là một ngày rất quan trọng đối với nhà họ Lục. Tất cả mọi người trong nhà họ Lục phải đến thắp nhang. Ngày mai Lục Nghiễn Lễ không đến công ty, nhưng anh có một bộ hồ sơ cần đưa cho phó tổng giám đốc nên Hạ Mạt phải đi theo Lục Nghiễn Lễ để lấy tài liệu.

Buổi tiệc tối nay được tổ chức tại khách sạn nằm ở phía tây Hải Thành, nhà họ Lục ở phía đông, khoảng cách khá xa. Sau khi đi xe ước chừng một tiếng đồng hồ, xe  chạy ổn định vào cổng nhà tổ của nhà họ Lục.

Tối nay Lục Nghiễn Lễ có uống rượu một chút, sau khi lên xe anh liền dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong xe yên tĩnh, Hạ Mạt chuyển điện thoại di động sang chế độ im lặng. Cô ngồi yên ở ghế phụ không dám phát ra tiếng động, sợ sẽ quấy rầy Lục Nghiễn Lễ nghỉ ngơi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!