Đôi mắt nàng đen nhánh linh động.
Trên người mặc áo cung nữ, vừa láu cá vừa ranh mãnh.
Ta có thể ngửi được mùi hương trên người nàng, một thứ mùi ngọt ngào rất riêng biệt.
Nàng tự xưng là Chiêu Chiêu, nói mình là tiểu cung nữ.
Hồng Trần Vô Định
Ta thì nói mình là Lâm Quyết, thái giám ở Cam Lộ điện.
Hai ta ở Cam Lộ điện cả ngày ăn chơi bừa bãi.
Rượu ngon của Hoàng hậu, gà quý của Quý phi, chỉ cần nàng muốn, không thứ gì không lấy được.
Ở trong cung lâu ngày, nàng lại dắt ta lén trốn ra ngoài chơi.
Hứa Chiêu Minh rất thích mấy món do thợ thủ công chế tạo.
Nàng từng nói:
"Sau này ta muốn làm một thợ thủ công. Sư phụ ta để lại một quyển sách, bên trong toàn thứ kỳ lạ. Ta muốn làm ra hết."
Đó là lần đầu tiên ta nghe thấy từ "sau này" từ miệng nàng.
Thế nhưng, theo ta biết, tiên đồng thì không có "sau này".
Bọn họ bị bắt thử đan dược cho Phụ hoàng, c.h.ế. t từng người, từng người một.
Còn đám tiên nhân kia, chưa từng xót thương đệ tử của mình.
Sau này ta mới biết, hóa ra ta lo bò trắng răng.
Hứa Chiêu Minh xưa nay không phải một tiểu cung nữ chỉ biết ăn với chơi.
Phụ hoàng ta phát điên, sai hàng vạn quân sĩ gõ cửa từng nhà bắt trẻ sơ sinh luyện đan.
Tất cả "tiên nhân" đều im lặng như câm.
Chỉ có sư phụ nàng đứng ra cản.
Hai người họ phi ngựa xông ra, thẳng tiến như đi vào chỗ không người.
Khi ấy ta đang uống rượu ở Tụ Vân Lâu.
Mấy hoàng tử đứng trước cửa sổ, cười giễu:
"Ồ, phản lệnh Thánh chỉ đấy à?"
"Chỉ dựa vào hai người các ngươi, muốn phá phòng tuyến Kinh thành sao?"
Ta tùy ý liếc mắt nhìn qua.
Chỉ thấy một thiếu nữ tay cầm trường đao, đánh xe ngựa thẳng tiến.
Phía trước nàng là vạn tinh binh canh giữ cổng thành, phòng bị nghiêm ngặt.
Từ trong xe có người thúc giục: "Chiêu Minh! Mau lên!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!