Chương 4: (Vô Đề)

Mẫu thân ta lườm ta một cái, kiêu ngạo nói:

"Trần Chiêu Đệ, ngươi đúng là đứa con bất hiếu! Bỏ nhà bao năm, toàn là đệ đệ ngươi phụng dưỡng cha mẹ. Ngươi chẳng nói chẳng rằng đã đi lấy chồng, còn có coi cha mẹ ra gì không!"

07

Nếu không phải hôm nay mẹ ta tìm đến cửa, e rằng ta cũng quên mất, mình từng được gọi là Trần Chiêu Đệ.

Phải rồi, những năm tháng mang tên Trần Chiêu Đệ, ta đã sống quá khổ sở.

Ta không muốn nhớ, nhưng hết lần này tới lần khác, có người ép ta phải nhớ lại.

Mẹ ta sau khi sinh ta, bụng chẳng còn động tĩnh gì thêm.

Giữa mùa đông giá rét, bà nhiễm phong hàn, tâm tình bất ổn.

Không biết nghe ai kể cái chuyện "ngủ trên băng cầu cá chép", liền bắt ta làm theo.

Ta nằm sấp trên mặt băng, lạnh đến mức đầu óc mơ hồ.

Trong lòng chỉ nghĩ, nếu biết kẻ nào nghĩ ra cái chuyện rỗi hơi đó để hại người, ta nhất định liều mạng g.i.ế. c c.h.ế. t hắn.

Cá thì tất nhiên là chẳng cầu được.

Triệu bà bà thấy ta sắp c.h.ế. t cóng, mắng một tiếng "tội nghiệp", rồi kéo ta về nhà bà, ép ta uống một bát canh cá nóng hổi, giữ lại nửa cái mạng.

Trước khi ta rời đi, bà thở dài, đưa cho ta một con cá trắm cỏ.

Mẹ ta đứng trước cửa nhà Triệu bà bà, chống nạnh mắng:

"Ngươi lo chuyện bao đồng, toàn làm chuyện ngu xuẩn!"

Triệu bà bà ăn nói vụng về, bị mắng đỏ mặt tía tai.

Vương bà tử mở cửa bước ra, chỉ thẳng vào mặt mắng chửi:

"Con đàn bà điên mất hết lương tâm kia! Phun nước bẩn thì tránh xa cửa nhà ta ra, kẻo bẩn ngõ hẻm nhà lão nương!"

"Tổ tiên nhà ngươi chắc cũng là hoạn quan, không đẻ được con trai thì đi trộm, đi giật, đi mua về mà nuôi! Còn bắt con mình nằm băng cầu cá? Ta vả cho một cái, xem ngươi có tỉnh ra không!"

Mẹ ta cãi không lại, liền đóng cửa bỏ về.

Từ dạo ấy, bà càng thêm uất hận trong lòng.

Cha ta đánh bạc về nhà.

Thắng thì ăn thịt uống rượu.

Thua thì đánh mẹ, rồi đến lượt ta.

Mẹ ta càng thêm oán giận, cho rằng ta không phải con trai, mới khiến bà chịu đòn.

Bà hận ta, hành hạ ta, chẳng bao giờ cho ta ăn no bữa.

Ngày ngày ta ra ngoài gánh nước, mua củi, đói đến hoa mắt chóng mặt, suýt nữa thì rơi xuống giếng.

Lưu nương tử kịp kéo ta một cái.

Năm ấy nàng vừa tròn mười lăm, người mảnh mai xinh đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!