Chương 2: (Vô Đề)

Chỉ tiếc là dù có đẹp hơn nữa, cũng chỉ sống được đến tối nay thôi.

Ta quyết định, tới nghĩa trang sẽ g.i.ế. c hắn.

Đôi ta chẳng còn lời nào để nói, cứ vậy lặng lẽ rảo bước ra nghĩa địa ngoài thành.

Đi ngang cổng thành, lính gác vén chiếu liếc qua một cái.

Hắn hậm hực nói: "Lại đưa tử tù đến cho Lâm ngỗ tác* à?"

(*ngỗ tác: người chuyên khám nghiệm tử thi thời cổ đại.)

Ta tiện tay đưa cho hắn khúc mía còn lại, thở dài:

"Phải rồi, trong ngục mới c.h.ế. t hai mạng, phải nhanh chóng đưa tới nghĩa trang khi còn mới."

Gác cổng xua tay: "Đi nhanh đi! Chuyện xúi quẩy như vậy, ai dính vào cũng ghét."

Ba năm trước, ta nhận việc này, chuyên đưa t.h. i t.h. ể tử tù bị tra tấn đến nghĩa trang ngoài thành.

Mỗi chuyến mấy chục văn tiền, người khác chê ít, ta chẳng chê.

Chân muỗi có nhỏ, cũng là thịt mà.

Đến nghĩa địa, ta quen tay quen việc, khiêng xác vào trong.

Lâm ngỗ tác nhìn qua vết thương trên người xác chết, lẩm bẩm:

"Kỹ thuật g.i.ế. c người của ngươi càng ngày càng kém đấy!"

Ta thuận miệng đáp: "Luyện nhiều rồi sẽ khá hơn thôi."

Lâm ngỗ tác lại nhìn Lý Khoát, cười hề hề đầy ẩn ý:

"Hôm nay mang cả người sống đến à?"

Ta chắp tay cười nhạt:

"Lát nữa là c.h.ế. t thôi. Phiền ngài lưu lại cho hắn một cái xác nguyên vẹn."

Lý Khoát đứng một bên, đôi mắt lạnh lùng dõi theo ta.

Ta quát: "Ngẩn ra làm gì! Còn không mau chọn chỗ nằm của mình đi!"

Hắn cụp mắt, lông mi run nhẹ, khẽ giọng nói: "Ngươi sớm đã nhận ra thân phận của ta rồi."

Chà chà chà~

Hồng Trần Vô Định

Đồ vô liêm sỉ!

Mạo danh vị hôn phu vong ân phụ nghĩa của ta, còn lừa mất của ta tám lượng bạc.

Ta còn chưa đòi bạc lại, hắn đã dám bày ra vẻ đáng thương trước mặt ta!

Lúc mới gặp, hắn toàn thân đầy m.á. u me, tóc tai rối bù.

Tướng mạo lờ mờ có vài phần giống Lý Khoát trong ký ức ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!