Chương 10: (Vô Đề)

Ta nằm dưới gốc đào, khẽ dặn dò: "Đi báo với Thái tử phi, rằng đồng tâm cổ của ta lại phát tác rồi."

Chẳng bao lâu sau, Hứa Chiêu Minh tất tả chạy đến.

Trên người nàng vương mùi hương của Vinh Đại Đại.

Ta không thích.

Ta lột sạch y phục nàng, tùy ý ném sang một bên, kéo nàng vào lòng.

Hứa Chiêu Minh nhìn gốc đào, rồi lại nhìn ta bên dưới thân mình.

Bỗng nàng bật thốt: "Ể?! Ngươi chính là tiểu thái giám năm xưa?"

Ta vuốt nhẹ má nàng, mỉm cười: "Giờ mới nhớ ra sao?"

Chúng ta nằm cạnh nhau, cùng nhau ôn lại bao chuyện cũ.

Hứa Chiêu Minh nghịch lông mi của ta, chán nản thở dài:

"Chàng đừng có cứ giành với Đại Đại nữa, nhàm lắm."

Ta bèn hôn vào lòng bàn tay nàng: "Vậy nàng thương ta nhiều một chút đi."

Nàng chọc nhẹ mặt ta, thở dài: "Nếu ta không thương chàng, thì đã bỏ đi từ lâu rồi."

Phải rồi, trời đất bao la.

Nàng là Hứa Chiêu Minh, nếu muốn rời đi, chỉ cần đứng dậy là lập tức biến mất, không để lại chút dấu vết.

Giống hệt năm ấy, ta và nàng cùng sống ở Cam Lộ điện suốt bốn năm.

Vậy mà chỉ một buổi sáng sớm thức dậy.

Đã nghe người ta nói tiên nhân quy ẩn tiên giới, thánh nữ đã gả chồng.

Còn Hứa Chiêu Minh, cũng chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.

Sư phụ nàng, trước lúc biến mất, đã từng đến gặp ta một lần.

Bà nhìn lên đỉnh đầu ta, ánh mắt mang đầy phức tạp, chậm rãi nói:

"Trước sau có tám kẻ "công lược" lần lượt đến đây, đều bị ngươi diệt trừ."

"Không ngờ cuối cùng lại là tiểu đồ đệ của ta kéo ngươi từ vai phản diện độc ác thành bậc minh quân."

Ta hiểu bà đang nói gì.

Từ lúc hiểu chuyện, bên cạnh ta đã lần lượt xuất hiện đủ loại nữ tử kỳ quái.

Lấy đủ loại danh nghĩa, cố gắng tiếp cận ta.

Bọn họ có một điểm chung.

Tự cho là đúng, đầu óc rỗng tuếch.

Làm vài chuyện gọi là "lương thiện", giở vài mánh khóe vụn vặt, liền tưởng có thể khiến ta mở lòng.

Tựa như chơi một ván trò chơi, tiếp cận ta, lừa dối ta, mưu toan "cảm hóa" ta.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!