01
Ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía ta.
"Cô nương thời nay mà còn trọng tình trọng nghĩa đến vậy ư?"
"Phải đó, chẳng những không đá người lúc hoạn nạn, lại còn dang tay cứu giúp giữa cơn bần hàn."
Ta mặt dày, nghiến răng ném luôn cái nón rách đi!
Hồng Trần Vô Định
Nhanh chân định rời khỏi chỗ đó.
Hắn liền cao giọng hô lên: "Đúng rồi, chính là nữ nhân đầu tóc rối như ổ gà kia, bước chân nhanh như chạy trốn ấy!"
Mọi người lập tức bật cười ha hả, xô đẩy ta quay lại.
Ông chủ kéo người tới, hào sảng nói: "Cô nương quả thật là có tình có nghĩa, ta giảm cho hai lượng bạc!"
Nhưng mà, có rẻ hai lượng thì ta vẫn không đủ bạc!
Ta rủa thầm trong bụng, lôi nửa lượng bạc từ tay áo ra.
Lại móc thêm nửa lượng trong đường khâu áo quần.
Cuối cùng, dưới ánh mắt khinh khỉnh của ông chủ, ta rút ra số bạc còn lại từ trong ống giày.
Lúc giao tiền, ta chỉ hận không thể một đao đ.â. m c.h.ế. t cái tên tiện nhân Lý Khoát kia cho hả giận!
Bao năm không gặp, hắn thi đậu công danh, được vào Vương phủ làm quân sư.
Lão nương đây không dính được chút ánh sáng nào, ngược lại còn nhận được hưu thư hắn gửi tới.
Giờ thì hay rồi, bạc chưa moi được đồng nào, còn phải bù thêm tám lượng!
Nhưng nay không phải lúc tính sổ với hắn.
Ta cuống cuồng kéo hắn chạy tới cổng thành.
Tiêu đầu vừa trông thấy liền tức giận mắng lớn: "Nữ nhân đúng là phiền phức! Mọi người đều chờ ngươi cả đấy! Lần sau còn dám chậm trễ, lão tử đuổi khỏi tiêu cục ngay!"
Ta cười xòa, khom lưng gật đầu, móc ra hai cái bánh bao thịt nóng hôi hổi, nịnh nọt nói:
"Ca ca, đây là bánh bao thịt kho nổi danh ở Thương Châu, tiểu nữ vất vả lắm mới giành được, mời huynh nếm thử."
Tiêu đầu nhận lấy bánh bao, liếc mắt nhìn Lý Khoát một cái, trợn trắng mắt bảo:
"Ngươi thân còn nghèo rớt mồng tơi, vậy mà còn rước thêm một tên nô lệ. Nếu thèm khát lắm, thì cứ tìm huynh đệ trong tiêu cục mà giải quyết đi!"
Ta coi như chưa nghe thấy, khóe mắt liếc thấy Lý Khoát bước lên một bước.
Ta lập tức kéo tay áo hắn, ấn thẳng lên xe áp tiêu.
Lý Khoát có vẻ khó chịu vì ta quá nhún nhường, cau mày liếc ta một cái.
Ta vừa cắn bánh khô vừa đánh xe, miệng nhàn nhạt nói:
"Chờ khi nào về đến Thanh Châu, ngươi trả bạc lại cho ta, đôi ta liền coi như sạch nợ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!