Chương 6: YY Muôn Năm, Chém Gió Vô Tội

Bởi vì cô giáo tiếng Anh đã chắn hết tầm nhìn, cho nên không ai có thể nhìn thấy được động tác vừa rồi của Cố Lệ Vũ.

An Lan trở về chỗ ngồi của mình thì nhìn chằm chằm ngón tay của Cố Lệ Vũ rất nhiều lần, xác định trên ngón tay kia vẫn còn lưu lại bụi phấn trăng trắng.

Chỉ có điều, vì sao Cố Lệ Vũ lại giúp mình?

Chẳng lẽ cậu ta mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế? Cứ nhìn thấy từ đơn nào bị viết sai thì nhất định phải sửa lại cho đúng?

Cô giáo đứng trên bục giảng, đánh dấu từng từ đơn một rồi lần lượt lấy ví dụ cho những từ thường được sử dụng khi viết văn, cuối cùng còn nói thêm một câu: "Nếu các em đều có trình độ viết tiếng Anh như bạn Cố Lệ Vũ thì giáo viên chấm điểm cũng sẽ châm chước mà cộng thêm cho một, hai điểm đấy."

Lúc này An Lan mới chú ý đến phần bảng đen mà Cố Lệ Vũ viết.

Phải nói rằng, chữ hắn viết chính là kiểu chữ Hoa*, nhưng lại không mang đến cảm giác quyến rũ vốn dĩ của nó mà chỉ cảm thấy quý khí cùng nội liễm. Thậm chí ngay cả độ lớn nhỏ của mỗi chữ cái cũng đều tương đương nhau. An Lan thật nghi ngờ lúc Cố Lệ Vũ luyện viết tiếng Anh có phải là đều dùng thước để đo mỗi một chữ hay không?

(*Kiểu chữ Hoa là một loại font chữ.)

Sau giờ truy bài sớm thì đến tiết tiếng Anh luôn. Tiết tiếng Anh vừa tan, bụng An Lan liền phát ra hai tiếng ọc ọc.

An Lan đói đến ruột gan cồn cào, thế nhưng giờ nghỉ giải lao giữa tiết đầu tiên chỉ có mười phút ngắn ngủi, còn chẳng đủ thời gian cho cậu chạy một chuyến xuống canteen mua đồ ăn nữa. Bên trong dạ dày trống rỗng rất khó chịu mà tiết toán thứ hai cũng sắp bắt đầu rồi.

Kiều Sơ Lạc ngồi cùng bàn dùng khuỷu tay chọc chọc cậu: " Này…… Mày chưa ăn sáng à?"

"Ăn rồi."

"Ăn bao nhiêu mà đã đói bụng rồi? "

"Một bát mì trộn, một chiếc bánh quẩy với một ly sữa đậu nành." An Lan nhỏ giọng nói.

"Ăn vậy cũng không ít mà." Ngoài miệng Kiều Sơ Lạc nói như vậy nhưng bàn tay vẫn vói vào trong cặp sách, lục lọi nửa ngày trời mới moi ra nửa hộp bánh Oreo.

"Cảm ơn nhé." An Lan lặng lẽ nhận lấy, còn cố ý ném bút xuống mặt đất để mượn cớ nhặt bút mà nhét Oreo vào miệng.

Chóp chép, chóp chép, chóp chép. An Lan trước kia không thích đồ ngọt, lần đầu tiên phát hiện ra bánh Oreo cũng có thể ngon đến như vậy.

Ăn xong một cái, lại không nhịn được mà nhét bánh vào miệng tiếp.

Gần đây An Lan thường đói bụng rất nhanh, nhớ đến lời bác sĩ dặn dò hôm đi kiểm tra, có lẽ là do cậu đang phân hóa thành Alpha mà dạo này còn điên cuồng cao lên nữa, cho nên mới cần rất nhiều dinh dưỡng.

Bánh quy đã ăn gần hết, vậy còn chiếc bút cậu ném xuống đất đã lăn đi đâu mất tiêu rồi?

An Lan nhìn về phía sau, phát hiện chiếc bút của mình đã lăn tới… bên chân Tiêu Thần.

Đậu má… Đây chính là chiếc bút cậu thích nhất đó! Nhưng cậu nào có cái gan kêu Tiêu Thần đưa bút cho mình chứ, trừ phi là cậu chán sống rồi.

Chỉ đành chờ đến khi Tiêu đại thần tỉnh ngủ rồi đi ra ngoài vậy. Nếu lúc đó mà đối phương vẫn chưa dẫm nát chiếc bút kia thì cậu sẽ đi nhặt về.

An Lan trơ mắt nhìn chằm chằm chỗ Tiêu Thần ngồi, bỗng nhiên có một bàn tay thò xuống nhặt chiếc bút kia lên —— Chẳng phải Tiêu Thần đang ngủ sao? Cái tay kia là của ai vậy trời?

Đương nhiên là của Tiêu Thần rồi, chứ còn có ai vào đây nữa?

Vị đại thần toán học kia nhếch miệng nhìn An Lan đang chui dưới gầm bàn. Mấy lọn tóc từ trên trán rủ xuống làm ít đi mấy phần phô trương thường ngày, ánh mắt của hắn tựa như bắt quả tang một chú mèo nhỏ đang ăn vụng cá khô vậy.

Tay Kiều Sơ Lạc ở bên dưới bàn chọc An Lan một cái, bởi vì cô giáo dạy toán đang rất thắc mắc tại sao An Lan cứ chui mãi dưới gầm bàn chưa ngẩng đầu lên.

Lúc này, Tiêu Thần chợt ngồi thẳng dậy, chân hắn vốn dĩ đã dài rồi, vừa duỗi thẳng ra thì cái bàn cũng bị xê dịch theo mà phát ra hai tiếng kẽo kẹt, thành công thu hút được sự chú ý của cô giáo và các bạn.

Hắn dùng bút chọc chọc bạn học bàn trên, hất mắt về phía của An Lan. Bạn học bàn trên sợ muốn chết, còn đang rối rắm không biết có phải bản thân quấy rầy đến giấc ngủ của Tiêu Thần rồi không. Mãi đến khi Tiêu Thần nói "Đưa An Lan" thì bạn học bàn trên mới hoảng hốt mà truyền bút tới chỗ An Lan.

Cô giáo dạy toán thấy thế liền cho là bút của An Lan rơi ra quá xa, cậu không tìm được cho nên mới ở dưới gầm bàn lâu như thế thì ho khan một tiếng, giọng điệu nghiêm túc nói: "Đi học cần phải tập trung tinh thần. Bút rơi thì để tan học tìm vẫn được, chứ mạch suy luận mà bị cắt đứt thì không ai đả thông nổi hai mạch Nhâm, Đốc cho em đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!