An Lan buồn cười nói: "Thằng nhóc mày hôm qua xảy ra chuyện ầm ĩ như vậy, hôm nay đã giống như người chẳng có việc gì mà ngửi tới ngửi lui? Thích mùi hương trên người tao như vậy? Nhưng tao lại thấy hương hoa quế của mày càng xịn xò hơn ấy."
"Đó là do thuốc ức chế của tao hết hạn sử dụng thôi. Tao đã bảo mẹ tao bao lần rồi, Song Thập Nhất* không cần tích trữ quá nhiều thuốc ức chế, nếu không dùng hết thì dễ bị hết hạn lắm......" Kiều Sơ Lạc sửng sốt một chút, híp mắt nhìn An Lan, "Mày...... Ai nói cho mày hương vị tin tức tố của tao?"
(Song Thập Nhất tức ngày 11/ 11 hay còn gọi là Ngày Độc Thân của Trung Quốc. Nhân dịp này khoảng 80% cửa hàng trên AliExpress, Tmall. com và Taobao. com đồng loạt giảm từ 30% - 70% giá trị sản phẩm. Ngày 11/11 không chỉ là ngày Độc Thân mà còn Ngày hội mua sắm trực tuyến lớn nhất Thế giới do Alibaba khởi xướng.)
"Tao ngửi được mà." Mặc dù An Lan không định nói chuyện bản thân mình có khả năng sẽ phân hóa thành Alpha cho người khác biết, thế nhưng Kiều Sơ Lạc là bạn thân nhất của cậu, An Lan không muốn giấu cậu ta.
Quả nhiên, hai mắt Kiều Sơ Lạc sáng rực lên, nhỏ giọng nói: "Không phải chứ...... Mày...... Khó trách......"
"Khó trách cái gì?" An Lan thấy Kiều Sơ Lạc chỉ mải nói chuyện phiếm, nhanh nhẹn nghiêng người vói tay vào cặp sách của Kiều Sơ Lạc, giúp cậu ta lấy tập từ đơn ra.
"Gần đây mày cao lên rất nhiều, tự coi ống quần đồng phục của mình đi kìa?"
Nghe Kiều Sơ Lạc nói như vậy, An Lan bèn cúi đầu xuống. Quả nhiên phát hiện chân quần đồng phục của mình đã cộc lên một đoạn, lộ cả mắt cá chân ra ngoài.
"Khi ở bên mày tao cảm thấy an tâm cực kỳ. Hơn nữa...... Mày còn đẹp trai hơn trước." Kiều Sơ Lạc cố ý thò mặt qua, dựa vào vai An Lan một chút.
"Có đâu." An Lan thừa biết Kiều Sơ Lạc đang bày trò nghịch ngợm, cũng không phải thật sự ấp ủ suy nghĩ kỳ quái gì.
"Tao lừa mày làm gì. Mày nhìn Tống Vũ Văn hàng thứ hai đi. Từ lúc mày bước vào lớp, cô nàng đã quay đầu nhìn mày ít nhất ba lần rồi." Kiều Sơ Lạc nói.
"Không có mà." An Lan nhìn về phía Tống Vũ Văn, người ta còn đang chăm chỉ học thuộc từ đơn đấy, ok?
"Còn có Tạ Hiểu Phương hàng thứ năm nữa kìa! Lần nào cũng giả bộ quay đầu lại hỏi mượn đồ người ngồi sau, nhưng tầm mắt thì cứ dính ở trên người mày." Vẻ mặt Kiều Sơ Lạc vô cùng đắc ý, như thể bản thân vừa mới mua được cổ phiếu Bluechip* vậy.
(*Cổ phiếu Bluechip Bắt nguồn từ cách gọi các thẻ đổi tiền trong trò chơi pocker tại các sòng bài lớn trên thế giới. Từ « chips » dùng để chỉ các tấm thẻ nhựa dùng để quy đổi tiền khi chơi. Giá trị của thẻ khác nhau tùy thuộc vào màu sắc. Nhưng thường thì màu xanh (blue) là mà có giá trị cao nhất. Vậy nên ghép hai từ « blue chips » là để chỉ các cổ phiếu chất lượng cao do các công ty lớn phát hành.
Cổ phiếu Blue chips thường do các công ty có vốn hóa lớn phát hành. Nó cũng thể hiện rằng công ty đó là công ty uy tín và có lịch sử lâu đời trong lĩnh vực của mình.)
"...... Có phải gần đây mày xem quá nhiều phim truyền hình cẩu huyết rồi không?"
"Giang Kiều Diễm, cái đứa ngồi bên phải của người ngồi bên phải của mày cũng cố ý liếc nhìn mày nữa đấy."
An Lan bất đắc dĩ: "Kiều Sơ Lạc này, mày không nhìn người ta, sao biết được người ta đang nhìn tao. Chẳng phải mày vẫn luôn "mê trai" à, từ khi nào lại thấy có hứng thú với con gái thế?"
Kiều Sơ Lạc vốn đang định mở một khóa phân tích tâm tư của nữ sinh trong lớp với An Lan thì đột nhiên cau mày, chậm rãi rời khỏi vai An Lan, đầu cúi gằm xuống, hai tay bám chặt vào mép bàn, mặt mũi trắng bệch.
"Mày...... Mày sao thế? Thuốc ức chế của mày lại có vấn đề gì?" An Lan phát hiện Kiều Sơ Lạc không thoải mái thì lục tìm thuốc ức chế trong cặp sách cậu ta ngay tắp lự.
"Không...... Không phải là do thuốc ức chế......"
Bờ vai Kiều Sơ Lạc run lẩy bẩy, dường như vừa phải chịu một áp lực khủng khiếp nào đó. Cậu ta trực tiếp nằm rạp xuống mặt bàn.
"Mày rốt cuộc bị làm sao vậy?" An Lan đang muốn đứng dậy đi tìm thầy giáo thì bị Kiều Sơ Lạc túm chặt lại.
"Đừng đi...... Chờ một lúc...... Chờ một lúc sẽ tốt thôi......" Kiều Sơ Lạc tựa như đang nuốt nước miếng, ngay đến cả hô hấp cũng có chút khó khăn, hàm răng thì cắn chặt đến phát run.
An Lan nhìn mà sốt cả ruột, nhưng lại không biết có thể giúp gì cho Kiều Sơ Lạc.
Hơn mười giây sau, Kiều Sơ Lạc mới thở phào một hơi, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, chậm rãi mà ngồi thẳng dậy.
Lúc này, cô giáo dạy Anh đã lên lớp, đứng ở trên bục giảng.
An Lan khẽ nói: "Mày rốt cuộc bị làm sao thế? Nếu mày khó chịu thì nên nói với cô giáo."
Kiều Sơ Lạc dựng tập từ đơn lên, cúi đầu nói: "Có Alpha phóng thích tin tức tố......"
"...... Không thể nào. Nếu có Alpha phóng thích tin tức tố thì những Alpha khác đều phải cảm ứng được chứ." An Lan cố ý liếc mắt về những hàng phía sau, nhóm Alpha cao lớn không bất cứ phản ứng nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!