Triển lãm tranh của Cố Vân Dật được coi là sự kiện có độ thảo luận cao nhất trong giới Alpha thượng lưu của thành phố này.
Khi Cố Lệ Vũ lái xe vào bãi đỗ xe bên trong trung tâm triển lãm, đâu đâu cũng là siêu xe cả, nhưng chỗ hắn đỗ lại đều là ô tô tư nhân rất bình thường.
"Lúc đầu tôi còn tưởng đây là triển lãm siêu xe đấy. Đến chỗ này rồi mới có cảm giác được về lại nhân gian." An Lan nửa đùa nửa thật mà nói.
Bên trái bọn họ là một chiếc Volkswagen màu trắng, có vẻ hơi cũ, trên cửa xe còn dính đầy thuốc màu. Bên phải là một chiếc Jeep đen, ghế sau thì đặt giá vẽ và các loại dụng cụ vẽ tranh.
Cố Lệ Vũ nói: "Chú tôi khá giống cậu. Chú ấy chưa bao giờ cảm thấy bản thân sinh ra ở Cố gia là cao quý hơn người. Chú ấy có rất nhiều bạn bè, từ danh môn vọng tộc cho đến những họa sĩ không chút tiếng tăm nào, nhưng trong mắt chú, bọn họ đều là những người hết sức tài năng. Mặc dù đây là triển lãm tranh của mình, nhưng chú ấy càng muốn cho mọi người ở trong giới nghệ thuật có thể nhìn thấy những tác giả ưu tú mà vô danh kia."
Nghe Cố Lệ Vũ nói vậy, An Lan bỗng nhiên có chút tò mò về Cố Vân Dật.
"Sao tôi so được với chú cậu chứ. Ông ấy đang cống hiến hết mình vì nghệ thuật, còn tôi chỉ là một học sinh bình thường."
Cố Lệ Vũ dừng động tác đóng cửa mà nhìn về phía An Lan: "An Lan, cậu có biết hiệu ứng bươm bướm* không?"
(Hiệu ứng bươm bướm: Hiệu ứng bươm bướm là một cụm từ dùng để mô tả khái niệm trong lý thuyết hỗn loạn về độ nhạy cảm của hệ đối với điều kiện gốc. Hiệu ứng này được nhà toán học Edward Norton Lorenz khám phá ra. Khi thực hiện mô phỏng các hiện tượng thời tiết, Lorenz nhận thấy rằng nếu ông làm tròn các dữ liệu đầu vào, dù với sai số bé thế nào đi nữa, thì kết quả cuối cùng luôn khác với kết quả của dữ liệu không được làm tròn.
Một thay đổi nhỏ của dữ liệu đầu vào dẫn đến một thay đổi lớn của kết quả. Tên gọi hiệu ứng cánh bướm bắt nguồn từ hình ảnh ẩn dụ: một cơn bão chịu sự ảnh hưởng của một con bươm bướm nhỏ bé vỗ cánh ở một nơi nào đó rất xa cơn bão.)
"Đương nhiên là biết rồi —— Một con bướm vỗ cánh trong rừng mưa nhiệt đới cũng có thể gây ra lốc xoáy ở một nơi khác sau hai tuần."
"Đúng vậy. Đứng ở góc độ của chúng ta thì một vấn đề nhỏ chẳng đáng chú ý, mà ngay cả Alpha chất lượng tốt như chúng tôi cũng cảm thấy là đương nhiên lại không phải cơ chế bình thường. Nếu không được chỉ dẫn, điều tiết kịp thời, nó sẽ đem tới một mối nguy hại to lớn đối cuộc sống của chúng ta. Song, chỉ cần có một quy luật đúng đắn, cho dù nhỏ bé, nhưng trải qua quá trình nỗ lực bền bỉ, nó sẽ thay đổi được tất cả mọi người.
Mà thay đổi được những Alpha đại biểu cho cả một thế hệ trẻ chúng ta cũng có nghĩa là thay đổi được toàn bộ cơ chế, cho nên nó không chỉ là một cuộc tự cải cách quy mô nhỏ yếu."
Nét mặt Cố Lệ Vũ vô cùng nghiêm túc, cặp mắt kia dường như đang lặng lẽ thắp lên những ngọn đèn lưu ly, khiến cõi lòng An Lan cũng chập chùng lên xuống tựa như sóng biển.
"Chẳng nhớ vì sao chúng ta lại đột nhiên thảo luận tới cái vấn đề này nữa." An Lan khẽ cười, duỗi tay gãi gãi ót.
"Bởi vì cậu nói mình không sánh được với chú của tôi. Thế nhưng tôi muốn nói, có lẽ cậu chính là con bướm sẽ tạo ra những thay đổi to lớn kia."
Trái tim của An Lan giống như bị thứ gì khẽ cào vào một chút, trong máu dường như có một luồng điện yếu ớt đang không ngừng lưu chuyển.
"Tôi sẽ cố gắng…… gìn giữ đôi cánh của mình."
"Tôi sẽ bảo vệ đôi cánh của cậu." Cố Lệ Vũ trả lời.
Cách đó không xa, có một chiếc ô tô đỗ lại, cửa xe vừa mở ra, có người đặt một chiếc xe lăn xuống, sau đó đỡ lấy một người thanh niên khoảng hai mươi mấy tuổi ngồi vào xe lăn.
"Là Tiểu Vũ à? Anh biết thể nào cũng sẽ gặp được cậu ở triển lãm tranh của chú Cố mà."
Người thanh niên kia mặc một chiếc áo len vàng nhạt cùng với quần ống suông, đang ngồi trên xe lăn, nhưng An Lan vẫn có thể nhìn ra dáng người cao gầy và sự tự tin toát lên từ giữa ngũ quan tuấn lãng của đối phương.
"Anh Uẩn, anh tới rồi." Cố Lệ Vũ gật đầu chào hỏi.
"Không định giới thiệu một chút sao? Anh còn tưởng cậu chơi thân với Tinh Nhiên và Tiểu Thần chứ, vậy mà không thấy hai đứa nó, ngược lại còn gặp được một cậu bạn mới."
Cố Lệ Vũ nói với An Lan: "An Lan, đây là Tiêu Uẩn, anh trai Tiêu Thần."
"Ồ…… Chào anh." An Lan gật gật đầu.
Cậu nhanh chóng phản ứng lại. Tiêu Uẩn chẳng phải là anh cả của Tiêu Thần sao? Hơn nữa còn là nguyên nhân khiến Tiêu Nam với Tiêu Thần phóng thích tin tức tố áp chế nhau ở Quan Sơn Hải.
Lúc ấy Tiêu Nam nói Tiêu Thần có thể trở lại Tiêu gia hoàn toàn là do có Tiêu Uẩn hỗ trợ, mà Tiêu Thần lại cảm thấy đó là bởi Tiêu Uẩn mắc bệnh tim, ám chỉ anh ta đang thèm muốn trái tim khỏe mạnh của hắn.
Chẳng qua tình huống thực tế thế nào, thì vẫn còn là một ẩn số, An Lan sẽ không bình luận gì về chuyện này, cũng sẽ không nảy sinh thành kiến với một người mới gặp lần đầu tiên.
"Đây là An Lan, bạn học của em." Cố Lệ Vũ nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!