Chương 45: Cậu ấy dẫn bao nhiêu người đến đây ăn sáng rồi?

Mẹ An vừa về đến cửa đã ngửi thấy mùi mì ăn liền, bèn cằn nhằn con trai ngay tắp lự: "An Lan! Con không nấu được cái gì tử tế mà ăn hả? Lúc nào cũng mì gói mì gói, có biết có hại cho cơ thể lắm không ——"

Ai ngờ vừa mới đi vào nhà, lại nhìn thấy Tiêu Thần.

"Ối…… Có bạn học đến chơi hả…… Lại còn là một cậu nhóc rất tuấn tú nữa chứ…… Đẹp trai ghê đó……" Mẹ An Lan dí sát mặt Tiêu Thần, "Đứa nhỏ này thật là đẹp trai mà —— nhất là đôi mắt ấy, mẹ cháu nhất định là một đại mỹ nhân!"

Ba An không vui nói: "Con trai nhà người ta có đôi mắt đẹp tại sao không thể giống ba mà nhất định phải là do mẹ đẹp?"

"Ông chẳng biết gì cả! Con trai thường giống mẹ nhiều hơn giống ba, mắt người ta đẹp như vậy nhất định là do được di truyền từ mẹ rồi."

Tiêu Thần còn chưa kịp nói gì thì đã được mẹ An khen một thôi một hồi, lỗ tai với cổ đều đỏ bừng cả lên.

"Cháu chào dì…… An Lan cũng rất tuấn tú…… Đẹp… đẹp trai…… Đôi mắt đẹp y như dì ấy ạ."

An Lan đứng bên cạnh chỉ cảm thấy choáng váng.

Ái chà, Tiêu Thần vậy mà lại nói lắp?

"Dì ơi, nếu không còn việc gì, cháu…… cháu xin phép về trước……"

"Vội cái gì? Hai đứa vừa mới ăn mì gói phải không? Mì ăn liền không tốt, để dì gọt hoa quả, bổ sung chút vitamin."

Dứt lời, mẹ An bèn xắn tay áo đi vào bếp rửa trái cây.

Tiêu Thần vẫn còn ngơ ngác đứng đó, nhất thời không biết nên làm gì.

"Hai đứa có muốn xem TV không? Ngày mai phải thi tháng, đừng có căng thẳng quá, bằng không ngồi xuống đây xem TV đi?"

Ba An đưa điều khiển từ xa cho hắn.

"Cháu cảm ơn chú." Tiêu Thần nhận lấy điều khiển từ xa, ngồi xuống cạnh ba An Lan.

Nhìn cặp chân thon dài khép nép của hắn, An Lan cười như điên ở trong lòng.

Đúng là nhìn không ra, một Tiêu Thần có vẻ ngoài như thể oán trời oán đất, dỗi trăng dỗi sao, vậy mà lại luống cuống tay chân, lúng ta lúng túng trước thiện ý của người lớn.

"Bình thường cháu hay xem chương trình gì? Muốn đổi kênh nào cũng được hết. Đừng có ngại nhé, ngoại trừ Tiểu Kiều, An Lan hiếm khi dẫn bạn về chơi lắm."

Ba An Lan bày ra bộ dáng muốn tán gẫu, tìm hiểu thêm về cuộc sống thường ngày ở trường của bọn họ.

Thậm chí còn có vài vấn đề mà Tiêu Thần không sao trả lời được.

An Lan cố nín cười, đến cạnh Tiêu Thần túm túm cổ áo hắn, nói:" Đi nào, đến phòng tôi xem phim nhé."

Giọng mẹ An truyền ra từ trong bếp: "Đúng đấy, mấy đứa nhỏ tuổi này toàn xem các chương trình giải trí ở trên mạng, chứ chẳng giống mấy kênh truyền hình lạc hậu như ông đâu. Ông lại còn bắt con người ta tiếp chuyện nửa ngày trời, có biết xấu hổ không hả?"

"Để con dẫn cậu ấy vào phòng."

Nói xong, An Lan bèn túm Tiêu Thần đi ngay lập tức.

Vào phòng, An Lan kéo ghế dựa tới trước bàn học của mình, sau đó thì mang laptop ra.

"Cậu ở lại đây xem một tập phim với tôi đi. Ba mẹ tôi rất quan tâm đến bạn học của tôi, bây giờ cậu muốn về thì hơi khó."

Tiêu Thần không ngồi xuống ngay, mà là đứng giữa phòng, đánh giá mọi thứ xung quanh một lượt.

"Cậu không quen à? Tôi biết phòng của mình khá nhỏ, cũng không sạch đẹp gì cho cam……"

"Cậu lại có thêm một cái "đầu tiên" rồi." Tiêu Thần nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!