Chương 44: Tình anh em mì gói

Bởi vì ngày mai là thi tháng cho nên tiết tự học buổi tối thứ tư được nghỉ, sau khi tan học chính thì mọi người có thể về nhà luôn.

An Lan nhận được tin nhắn của ba mẹ nói tối nay hai người có tiệc xã giao, nên bữa tối cậu phải tự thân vận động.

"Hầy…"

Ba mẹ vắng nhà thì mình có thể quẩy tung nóc rồi.

An Lan quyết định mua một chiếc giăm bông, một gói bánh bao cua, thêm một gói mì cay*, bỏ hết vào nồi rồi đun lên, kết hợp với một lon coca, sau đó thì mở phim hoạt hình mới chiếu, vừa ăn uống vừa xem —— quả đúng là nhân gian cực lạc!

(*Nguyên văn là hay còn gọi là Shim Ramyun, một loại mì ăn liền của Hàn Quốc. Lý do mình để nó là mì cay là do còn có nghĩa là mì sợi cay.)

Lúc An Lan đang tìm bánh bao cua, lại nhìn thấy một người mà nghĩ thế nào cũng không nên xuất hiện ở trước.... quầy đông lạnh để thực phẩm tươi sống ở trong siêu thị.

Người đó chính là Tiêu Thần.

Tay áo khoác tùy tiện xắn đến đoạn khuỷu tay, bên trong là một chiếc áo phông trông rất thời thượng, có in dòng chữ "cặn bã chết đi". Mái tóc hơi dài được buộc thành một nhúm ở sau đầu bằng chiếc dây thun có hình một chú ong và bông hoa hướng dương nho nhỏ.

Tiêu Thần rõ ràng không hề vui vẻ khi phải đi siêu thị, hắn cầm lấy cái này nhìn một chút, rồi lại lấy cái kia coi một lượt, sau đó thì ném trở lại quầy đông lạnh.

Hắn cao ráo đẹp trai, bộ dáng vừa mệt mỏi vừa xăm xoi bới móc kia….. trông cứ như đang quay phim hay chụp tạp chí ấy, mặc dù đối với An Lan cậu mà nói thì lại rất gợi đòn.

Tuy tiền Tiêu Thần đưa cậu để mua đồ ăn sáng vẫn chưa hết, mà hai người cũng bồi dưỡng được một chút tình cảm trong trận đấu tập ở Quan Sơn Hải, thế nhưng tính tình Tiêu Thần khó đoán, vui giận thất thường, tốt nhất là không nên dây vào.

An Lan đẩy xe dạo quanh quầy giăm bông và dưa muối một vòng, ai ngờ vừa mới ra khỏi đây, đã chạm mặt Tiêu Thần ngay tắp lự.

Gì vậy trời? Không phải tên này vừa đứng ở quầy thực phẩm đông lạnh lựa lên lựa xuống hay sao?

Tiêu thần nhìn An Lan, khóe miệng chầm rãi cong lên, nụ cười xấu xa đó khiến đầu An Lan tê rần.

"Trùng…trùng hợp quá ha, Tiêu Thần."

Tiêu Thần một tay giữ xe đẩy, vẻ mặt cao ngạo nhìn An Lan chằm chằm, trong mắt hiện lên một dòng chữ "Tôi tóm được cậu rồi."

"Trùng hợp chỗ nào? Là lúc cậu nhìn thấy tôi ở quầy đông lạnh nhưng vẫn xoay người bỏ đi sao?"

Đậu má, chẳng lẽ Tiêu Thần đã phát hiện ra cậu từ lúc đó rồi?

Cho nên bây giờ mới đến chặn đường cậu ư?

Toang con mẹ nó rồi ông giáo ơi….

"Không ngờ cậu cũng đi siêu thị đó. Tối nay cậu nấu món gì vậy?" An Lan cố tỏ vẻ thật bình tĩnh mà hỏi.

Nếu cậu còn nói lắp, chắc chắn sẽ bị Tiêu Thần cười cho thúi mũi.

"Em gái tôi nói muốn làm bít tết. Thịt bò trong siêu thị toàn là hàng đông lạnh…. có cái gì ngon đâu cơ chứ." Tiêu Thần từ tốn nói, thuận tiện liếc mắt nhìn vào trong xe đẩy của An Lan, "Giăm bông? Mì ăn liền? Buổi tối cậu định ăn mấy thứ rác rưởi này hả?"

"Thực phẩm rác rưởi cũng có thể thỏa mãn linh hồn ta." An Lan mỉm cười đáp, nếu Tiêu Thần đã không muốn nhường đường cho cậu, vậy thì cậu chỉ có thể "không tiến ắt lùi" mà thôi.

An Lan lùi về sau, đẩy xe rời khỏi quầy hàng.

Cuối cùng cậu vẫn đụng phải Tiêu Thần ở nơi tính tiền, cả hai xoay lưng về phía đối phương, đồng thời thanh toán ở hai quầy đối diện.

Tiêu Thần vẫn mua thịt bò và bơ đông lạnh. Bằng một cách vi diệu nào đó mà hai người lại có thể sóng vai, cùng đi ra ngoài, chẳng qua chân Tiêu Thần dài hơn chân An Lan một chút, cho nên bước ra khỏi cửa siêu thị nhanh hơn cậu.

Nhưng điều khiến An Lan cảm thấy khó tin nhất là, cả quãng đường này cậu với Tiêu Thần đều đi cùng nhau. Tiêu Thần hoàn toàn chẳng để tâm, cho đến khi cả hai cùng bước vào tiểu khu nhà An Lan.

Thế này là sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!