Chương 23: Băng sao đỏ của cậu giấu ở chỗ nào rồi?

Càng quan trọng hơn là hắn rõ ràng đang đứng, nhưng An Lan lại không hề bị áp bách chút nào.

Cậu chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, Cố Lệ Vũ hẳn là nên thường xuyên nói chuyện để mọi người đều có thể nghe được thanh âm của hắn mới phải.

"Ý cậu là bánh tráng trứng sao? Tôi có mua hai cái, vốn định mời cậu ăn nhưng không may bị rơi xuống đất mất rồi." An Lan lấy túi bánh ra cho Cố Lệ Vũ xem, lúc cậu mua quả thật đã nghĩ sẽ mời Cố Lệ Vũ ăn một cái, chỉ là đến khi trả tiền lại thấy hơi hối hận.

Ban đầu, An Lan định mời Cố Lệ Vũ nếm thử một cái, thế nhưng mua xong lại nghĩ, người như Cố Lệ Vũ chắc chẳng ăn mấy đồ vỉa hè này đâu. Từ bé cậu đã ăn Lương Bì*, Malatang**, Kushikatsu***, chức năng dạ dày tương đối tốt. Mà Cố Lệ Vũ có lẽ không thường ăn những món như vậy, lỡ ăn vào đau bụng rồi ảnh hưởng tới học tập thì làm sao bây giờ.

(*Lương bì là một món ăn giống như mì Trung Quốc được làm từ lúa mì hoặc bột gạo.

** Malatang là lẩu đường phố Trung Quốc.

*** Kushikatsu là còn được gọi là kushiage, là một món ăn Nhật Bản gồm thịt và rau xiên chiên giòn.)

Bày tỏ thành ý cho Cố Lệ Vũ xem xong, An Lan đang định nhét cái túi vào trong ngăn bàn, ai ngờ đối phương lại trực tiếp nhận lấy hai chiếc bánh tráng trứng.

Ngón tay hắn rất dài, thời điểm cầm lấy túi bánh dường như còn cọ qua ngón tay của An Lan.

"Nếu lúc đầu đã định cho tôi, thì nó chính là của tôi."

Dứt lời, Cố Lệ Vũ đặt túi giấy xuống bàn An Lan, sau đó thì cầm bánh tráng trứng thong thả trở về chỗ của mình.

An Lan dõi mắt nhìn theo Cố Lệ Vũ, cậu vẫn không thể nào tin nổi...... Cho dù Cố Lệ Vũ có cầm đi, thì chắc cũng chỉ ăn hai miếng rồi vứt đi ngay thôi.

Kiều Sơ Lạc ngồi bên cạnh chọt chọt An Lan: "Ê, hot boy trường mình đang trao đổi bữa tối với mày sao?"

"Không biết."

Nhưng Cố Lệ Vũ quả thật đã đặt túi đồ ăn của mình lên bàn của cậu.

"Mày mau mở ra đi! Tao tò mò muốn biết bữa tối của hot boy trường mình có những món gì lắm rồi đó." Vẻ mặt Kiều Sơ Lạc vô cùng hưng phấn.

An Lan quay đầu lại, nhìn thoáng qua Cố Lệ Vũ. Đối phương đang nghiêng mặt, một tay chống cằm, một tay khác thì cầm bánh tráng trứng lên, hé miệng cắn một miếng, rồi khép môi lại mà từ tốn nhai nuốt.

Hắn không nhíu mày, cũng không nhìn xem bên trong bánh trứng có cái gì, mà cứ thong thả ăn từng miếng từng miếng một, tựa như chiếc bánh trứng này không có gì khác biệt với những món mà hắn ăn hàng ngày.

An Lan lúc này mới yên lòng, Cố Lệ Vũ không chê thì tốt rồi. Chẳng qua, nếu bản thân đã hứa hẹn mời Cố Lệ Vũ ăn cơm, thì phải chính thức mời một bữa thật tử tế mới được.

Những tiếng cười đùa ồn ào náo nhiệt trong lớp lại bắt đầu vang lên. Tiêu Thần đút tay vào túi quần, nghêng ngang đi ra ngoài, mà Hứa Tinh Nhiên vốn đã đứng dậy cũng ngồi xuống ghế.

An Lan mở túi giấy, lấy cặp lồng bên trong ra. Cặp lồng được làm từ vật liệu dễ phân hủy, thân thiện với môi trường, hơn nữa còn rất chắc chắn, bao gồm hai khay hình vuông xếp chồng lên nhau. Ngoài ra, còn có một hộp cơm hình tròn, chắc dùng để đựng canh.

Kiều Sơ Lạc không chờ nổi nữa, bèn duỗi tay giúp An Lan mở cặp lồng hình vuông ra, tầng thứ nhất đựng thức ăn, có thịt bò hầm nấm hương thơm lừng, còn có măng tây xào tôm nõn được chế biến vô cùng tinh xảo. Tầng thứ hai thì một nửa là khoai tây nghiền, một nửa là cơm bọc trứng chiên. Thậm chí vừa mở hộp canh kia ra, hương thơm nức mũi đã lan tỏa ra toàn bộ lớp học, An Lan không nhịn được mà uống thử một ngụm.

Thơm quá đi mất!

"Hot boy trường mình thật biết cách hưởng thụ cuộc sống." Kiều Sơ Lạc cảm thán mà nói.

"Người ta mới chỉ ăn ngon một chút mà đã bị mày nói là biết hưởng thụ cuộc sống rồi?"

"Chậc, mày đúng là chẳng có thường thức gì sất. Có nhìn thấy chiếc đồng hồ trên tay cậu ấy không?" Kiều Sơ Lạc hất hất cằm.

An Lan xoay người nhìn thoáng qua, trên cổ tay trái của Cố Lệ Vũ quả thực đeo một chiếc đồng hồ, nhưng không phải loại đồng hồ cơ mà người trưởng thành hay đeo để đi họp, hoặc là phô trương, làm ra vẻ gì cả, mà là một chiếc đồng hồ điện tử màu đen khiêm tốn, nội liễm.

"Đó là đồng hồ thông minh loại mới nhất, có rất nhiều chức năng, chẳng hạn như chụp ảnh độ phân giải cao, phân tích môi trường, và quan trọng nhất là

-- đo lường tin tức tố."

Không cần phải nói, giá của nó phỏng chừng bằng tiền tiêu vặt mấy tháng, thậm chí là cả năm của An Lan...... Nói không chừng còn chẳng thể mua nổi ấy chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!