Nhận thức của An Lan nháy mắt đã được dời đi chỗ khác, cậu không nghĩ tới tin thức tố của Lý Chấn Nam nữa, nên luồng áp lực nặng nề từ vị rượu mạnh cay xè này dường như bị ngăn cách bởi một tấm kính vô hình. Bàn tay ấp áp của người kia chiếm cứ toàn bộ đại não, nhẹ nhàng đè lên mặt cậu, thậm chí chỉ duy trì một loại khoảng cách như chạm như không.
Hầu kết An Lan khẽ lăn lộn, đối phương nhận thấy cậu đã bình tĩnh lại bèn buông tay ra.
"Cố Lệ Vũ, lại là mày!" Lý Chấn Nam giận điên lên, "Con mẹ mày, muốn đối nghịch với bố mày đúng không?"
"Cậu cản đường." Cố Lệ Vũ hất cằm.
Quả thật, ô tô của Lý Chấn Nam vừa xoay ngang đã chắn mất một nửa con đường.
"Mày có thể đi vòng qua bên kia." Lý Chấn Nam nói.
Dù sao cũng ra khỏi trường rồi, Lý Chấn Nam chẳng cần phải kiêng dè Cố Lệ Vũ gì nữa.
Tay Cố Lệ Vũ rời khỏi ghi
- dong, buông thõng bên hông, một chân chống đất, dáng vẻ hoàn toàn không đặt Lý Chấn Nam vào mắt.
"Cậu thích cậu ta sao?" Cố Lệ Vũ cúi đầu, nhìn An Lan đang đỡ Kiều Sơ Lạc.
An Lan nghe xong, nghĩ thầm Lý Chấn Nam đã nghĩ như vậy rồi, sao đến cả Cố Lệ Vũ cũng hỏi câu này chứ.
"Cậu ấy là bạn thân của tôi."
"Cho nên cậu muốn giúp bạn mình từ chối Alpha này?" Cố Lệ Vũ lại hỏi.
"Đúng vậy." An Lan trả lời.
Lý Chấn Nam cười: "Mày muốn ra mặt thay nó sao Cố Lệ Vũ? Thế này đâu có giống phong cách của mày?"
"Mười mét mục tiêu di động." Cố Lệ Vũ mở miệng nói.
"Sao sao? Mày muốn đấu mười mét bia di động với tao? Chỉ vì cái thằng Omega này à?" Lý Chấn Nam lộ ra biểu tình không thể nào tin nổi.
"Cậu có hai cái sai lầm. Thứ nhất, Omega là một loại giới tính, không phải tên một người." Cố Lệ Vũ hờ hững nói.
"Mày có ý gì?" Lý Chấn Nam hỏi.
"Có nghĩa là cậu luôn mồm nói thích Kiều Sơ Lạc, nói muốn cậu ấy ngồi trong xe mình cười gì gì đó. Thế nhưng trong lòng cậu, cậu ấy chỉ là một Omega, thậm chí còn chẳng xứng được xưng tên gọi họ." An Lan trả lời thay Cố Lệ Vũ.
Đã không cùng quan điểm, chí hướng thì sao có thể nói chuyện với nhau được, mà ngay đến cả nhận thức cơ bản nhất bọn họ cũng chẳng gống nhau, chẳng lẽ mấy năm nay Lý Chấn Nam đều sống trong đống shit hay sao?
Lý Chấn Nam bất chợt chạm phải ánh mắt đầy khinh thường của Kiều Sơ Lạc.
"Thứ hai, không phải tôi đấu với cậu. Nếu cậu ấy đã nói muốn giúp bạn mình, vậy đương nhiên sẽ là cậu ấy đấu." Cố Lệ Vũ nâng tay, chỉ vào An Lan.
An Lan khựng lại.
Mấy năm nay trong giới Alpha rất thịnh hành môn thể thao bắn súng, cho nên có không ít gia đình đều cho con em mình đi học bắn súng.
Tỷ như Cố Lệ Vũ với Hứa Tinh Nhiên, bọn họ đều là những nhân tài kiệt xuất của câu lạc bộ bắn súng Tỉnh, đã từng tham gia rất nhiều giải đấu chuyên nghiệp.
An Lan cũng đang học bắn súng, nhưng không phải ở câu lạc bộ cao cấp như vậy, những người cùng luyện tập với cậu đa số đều là Beta. Thành tích của An Lan trong hai năm gần đây vẫn không ngừng tiến bộ, xem như là cũng có chút tiếng tăm ở trong giới bắn súng.
Lý Chấn Nam đương nhiên cũng học bắn súng, nhưng nó chỉ là một trong những thủ đoạn xã giao của gã mà thôi, không nhất thiết phải tham gia thi đấu.
Trong ấn tượng của gã, bắn súng là môn thể thao cao quý chỉ dành riêng cho Alpha, cho dù An Lan có biết cũng chẳng thể so được với một người tháng nào cũng mời huấn luyện viên cao cấp huấn luyện kỹ năng bắn súng như gã chứ?
"Được thôi. Vậy thì so mười mét mục tiêu di động. Mười lượt, mục tiêu di động nhanh 2.5 giây cho khỏi lãng phí thời gian." Lý Chấn Nam cười lạnh nói, "Nếu mày thua, thì về sau đừng chõ mũi vào chuyện của Kiều Sơ Lạc nữa. Không được chạm vào cậu ta, không được nói chuyện với cậu ta, tốt nhất là đừng có lắc lư trước mắt tao khiến tao phải chướng mắt."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!