Chương 101: Alpha Hay Omega (3)

"An Lan... Ba biết trong lòng con khó chịu, nhưng mà con cũng đừng buồn quá, bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, có khi tuần sau đã nghiên cứu được thuốc giải cho con rồi cũng nên."

"Con không có khó chịu đâu."

Tuyệt vọng thực sự, là lúc ở trên đảo bị Lâm Hoài Ân ép buộc, trong cái đêm mưa gió ấy, tưởng chừng như bản thân sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Ngoại trừ sống chết, quả thực không có vấn đề gì quá lớn.

"Không khó chịu là tốt rồi... Chúng ta phải luôn hướng đến tương lai tươi đẹp phía trước! Cho dù có thực sự thành omega, vậy cũng có thể sống một cuộc đời rực rỡ huy hoàng!"

An Lan nghiêng đầu, khó hiểu hỏi: "Ba, ba có phải có hiểu lầm gì về omega không vậy? Con xem omega như Tiểu Kiều, cuộc sống cũng đặc sắc lắm mà!"

"A, không hiểu nhầm, không hiểu nhầm."

"Ba, thi đấu bắn súng mùa sau, ba nhớ phải đi đăng ký cho con đấy."

"Được, được, nhất định sẽ đi đăng ký cho con."

"Mẹ, con muốn ăn tôm rang hành."

"Trên cổ con bị thương, không thể ăn tôm rang hành được, món đó nóng..."

"Vậy ăn canh cá mực thịt viên."

"Được được được, canh cá mực thịt viên! Tối về mẹ sẽ ngâm cá mực cho con."

An Nguyên cùng mẹ về nhà chuẩn bị cơm nước, trước khi về An Lan lại nhắc thêm lần nữa: "Chị, nhớ mang cặp sách tới cho em đó."

"Biết rồi, nói hoài nói mãi, bộ trong cặp sách của em có bảo bối gì à?"

"Thư trung tự hữu Hoàng kim ốc*, đương nhiên là có bảo bối rồi."

*Dịch nghĩa: Trong sách tự có nhà vàng. Đây là câu thơ trích trong bài Lệ học thiên của vua Tống Chân Tông – Triệu Hằng, vị vua thứ ba của triều Bắc Tống, Trung Quốc nên mình để nguyên Hán việt, câu thơ có ý muốn học sinh xưa chuyên cần học tập rồi sẽ thành tài.

Chờ trong phòng yên tĩnh trở lại, ba An cũng có hơi lúng túng, chỉ có An Lan nằm ở trên giường, điện thoại cũng bị tịch thu mất, nói là chơi điện thoại suốt không tốt cho vết thương trên gáy cậu.

"Ba, cho con xin năm xu chuyện* thôi có được không?" An Lan xoay người lại.

*Đây là một câu thoại xuất phát trong tiểu phẩm hài "Làm thêm giờ //" của Tống Đan Đan và Triệu Bản Sơn, biểu đạt khát vọng muốn có người làm bạn, nói chuyện cùng.

"Nhà mi chỉ muốn nói với ba mình có năm xu chuyện thôi ấy hả? Ít nhất cũng phải nói được năm mươi tệ chứ?"

"Vậy nói năm mươi tệ chuyện đi. Ba, con liệu có chết sớm không?" An Lan hỏi.

"Phỉ phui cái mồm, làm sao có chuyện đó được! Con ngoại trừ tin tức tố hơi loạn ra... Nhưng cái khác hoàn toàn không có vấn đề... Thật đấy! Người kia, ba của Cố Lệ Vũ ấy cũng đã đảm bảo rồi, nếu sở nghiên cứu không làm ra được thuốc giải, vậy phòng nghiên cứu tư nhân của nhà họ sẽ nghiên cứu riêng một loại thuốc để con lại thành alpha."

"Ặc... Cái này... Phân hóa tới tới lui lui như vậy, không có lợi cho sức khỏe tâm lý đâu ba." An Lan lại kéo kéo ba cậu, nhỏ giọng hỏi, "Cố Lệ Vũ đâu rồi ạ? Sao từ lúc mọi người tới con không thấy cậu ấy đâu hết vậy?"

Ba An giật mình, cúi đầu ghé sát vào tai con trai thầm thì: "Thằng bé đó thực ra vẫn đứng ngoài cửa đấy. Chị gái con cứ mặt nặng mày nhẹ với thằng bé, làm người ta ngại không dám đi vào chứ sao."

Biết Cố Lệ Vũ đang đứng ở bên ngoài, An Lan đột nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, cậu nằm úp mặt lên giường, dùng sức hít hà.

"Con đang ngửi cái gì đấy? Cứ như chó con đang đánh hơi vậy."

"Mùi Long diên hương, cực cao cấp."

"Ba thấy gì đâu."

"Ba không thấy là đúng rồi." An Lan lại nằm xuống. Cố Lệ Vũ thu tin tức tố rất chặt, kín không kẽ hở, một tí cũng không để thoát ra ngoài, đáng ghét.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!