"Tinh Nhiên, bên con sao rồi?"
Sắc mặt Hứa Tinh Nhiên nặng nề đi ra ngoài hành lang, phía sau cậu ta là bác sĩ Triệu Hoán đang bị đưa lại về phòng giam.
"Con đã đưa cho Triệu Hoán xem ảnh chụp loại thuốc kia. Ông ta nói, theo kinh nghiệm của ông ta thì đó rất có thể là loại thuốc mà Eden đang nghiên cứu phát minh... Thứ thuốc này có thể khiến alpha cao cấp chuyển hóa thành omega. Nhưng khi Triệu Hoán bị bắt, thứ thuốc này vẫn chưa được nghiên cứu thành công. Cho dù bây giờ nghiên cứu ra rồi... Cũng không chắc có thuốc giải tương ứng.
Vì hiệu lực của thuốc quá mạnh nên tác dụng phụ của nó cũng giống như loại red apple nồng độ cao mà An Lan bị tiêm vào lần trước, sẽ khiến tim đập nhanh."
Ngón tay Hứa Trọng Sương vô thức siết lại, tròng mắt cũng cũng hơi run run.
"Có cách sơ cứu không?" Hứa Trọng Sương hỏi.
"Khi phản ứng chuyển hóa đã bắt đầu... Thì cũng giống như những omega khác khi tiến vào kỳ phát tình... Cần có pheromone của alpha cấp cao xoa dịu. Phương pháp hữu hiệu nhất là đánh dấu." Hứa Tinh Nhiên đứng ở đó, ngón tay cầm điện thoại run rẩy.
"Bọn họ quay trở lại đất liền ít nhất cũng cần đến ba tiếng, cho dù có phái đội ngũ y bác sĩ mang pheromone alpha đã được tinh luyện tới ứng cứu cũng cần thêm nửa tiếng nữa, nếu như vậy... An Lan rất có thể sẽ..." Hứa Trọng Sương không nói hết câu.
"Con biết. Không nhất thiết phải bỏ gần tìm xa. Cố Lệ Vũ không phải đang ở cạnh cậu ấy sao?" Hứa Tinh Nhiên nói.
"Vậy ba gọi điện báo cho bọn họ."
"Không, để con đi."
Hứa Tinh Nhiên nói xong, lập tức bấm điện thoại liên lạc với trực thăng đang chở mọi người.
"Cố Lệ Vũ, cậu nghe đây, muốn cứu An Lan thì ngay bây giờ cậu phải đánh dấu cậu ấy."
Cố Lệ Vũ ôm An Lan trong lòng, mùi trúc xanh đã hòa làm một với mùi Long diên hương, tràn ngập khắp cabin, càng lúc càng nồng nặc, mùi Long diên hương tìm mọi cách bao lấy hương vị trúc xanh không thể nó thoát ra, tính chiếm hữu và độc đoán trong đó ngày càng lộ rõ.
Người tới thực hiện nhiệm vụ lần này hầy hết đều là alpha, mùi tin tức tố nồng đậm khiến viên phi công đang điều khiển trực thăng cũng muốn tắc thở đến nơi rồi.
Tống Khả Lan vội vang mở cánh cửa hai bên khoang máy bay, gió biển bị cuốn vào, thổi bay bớt mùi tin tức tố bên trong, nhưng lại có tin tức tố mới không ngừng được phóng thích ra.
"Điện thoại của Hứa Tinh Nhiên." Tống Khả Lan đưa điện thoại cho con trai.
Cố Lệ Vũ cắn chặt răng, lông mày cũng cau lại, lúc này không chỉ mỗi mình An Lan đang phải chịu dằn vặt mà cậu ta cũng không khác gì. An Lan không bận tâm điều gì mà không ngừng phóng tin tức tố của mình ra, dụ dỗ, hấp dẫn Cố Lệ Vũ, muốn kéo cậu ta sa vào.
Cố Lệ Vũ chỉ muốn xé nát người trong ngực thành từng mảnh, rồi nhét vào trong máu thịt của mình, cái cảm giác trống rỗng đó không cách nào lấp đầy được.
"Cố Lệ Vũ, cậu nghe cho kỹ đây, nếu muốn cứu An Lan, cậu nhất định phải nhanh chóng đánh dấu cậu ấy."
Giọng nói của Hứa Tinh Nhiên xuyên qua tất cả mọi tạp âm truyền vào trong tai Cố Lệ Vũ.
"Nếu aplus của tôi lần thứ hai tiến vào trong cơ thể cậu ấy, thì cậu ấy sẽ không thể thuận lợi phân hóa tiếp nữa..."Cố Lệ Vũ cắn răng nói.
"Cậu nghe này, loại thuốc này không chỉ có thể làm cho beta phân hóa thành omega mà thậm chí có thể khiến cả alpha cấp cao cũng chuyển hóa thành omega... Tác dụng phụ của loại thuốc này chính là nếu không kịp thời được aplus của alpha cấp cao xoa dịu, tim đập nhanh sẽ dẫn đến đột tử. Cố Lệ Vũ... Cậu nghe đây, cậu phải tin tưởng An Lan, cho dù có phân hóa thành alpha hay omega, cậu ấy sẽ vẫn là An Lan mà chúng ta quen biết. Đồng ý với tôi, nhất định phải để cậu ấy sống sót trở về!
Chỉ có còn sống, mới có thể lựa chọn cuộc đời mà mình muốn!"
Giọng nói của Hứa Tinh Nhiên cực kỳ quả quyết.
Cố Lệ vũ cúi đầu muốn hỏi An Lan, nhưng An Lan đã không thể suy nghĩ được gì nữa không chút do dự hôn lên.
Đó là một nụ hôn không hề kiềm chế, cậu liều mạng đòi lấy aplus trong miệng Cố Lệ Vũ, dùng sức đến độ đối phương không thể không nghiêng người về phía trước, vòng hai tay ôm lấy lưng An Lan, nếu không phải có dây an toàn giữ lại, có khi An Lan đã bị bay ra khỏi trực thăng rồi cũng nên.
Cố Lệ Vũ vất vả kéo An Lan ra, để đầu cậu dựa lên vai mình, nước mắt rơi xuống, cậu ra cố hết sức nói: "An Lan... Xin lỗi... Thật sự xin lỗi... Là do tôi không bảo vệ được cho cậu... Chúng ta không kịp tới bệnh viện, cậu sau này có thể không thể làm alpha được nữa..."
Cố Lệ Vũ vốn cho là ý thức của cậu đã hoàn toàn mơ hồ, nhưng tay An Lan vốn đang ôm lấy mình lại buông lỏng ra, khẽ vỗ nhẹ lên vai cậu ta.
Giống như đang dỗ dành.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!