Chương 1: Vô tình trở thành anh hùng của alpha chất lượng cao

Mặt trời hung ác chiếu thẳng vào lưng An Lan khiến cho cả chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi.

Mồ hôi từ trán chảy xuống, lấm tấm trên cằm, lăn theo từng cơ bắp trên cơ thể An Lan, rơi xuống tấm đệm bảo hộ tạo nên vài dấu vết sâu sắc.

Lúc này cậu đã sắp trèo đến tầng hai. Đầu gối khuỵu xuống, đường cong từ cánh tay đến thắt lưng được thả lỏng, có thể nhìn ra cậu đã sử dụng một cách làm rất hay.

Chân phải An Lan đạp vào khóa ống nước, mượn lực nhảy lên cửa sổ phòng thay đồ một cách thuận lợi. Trong miệng cậu còn ngậm một hộp thuốc ngăn chặn, khớp hàm không dám dùng sức chỉ sợ không cẩn thận cắn phải ống tiêm bên trong.

Ở trên mặt đất dưới chân cậu đặt ba, bốn tấm đệm bảo hộ xếp chồng lên nhau, còn có một vài nhân viên công tác nét mặt căng thẳng mà nhìn chằm chằm cậu.

Trên cổ bọn họ đều đeo thẻ công tác, ghi chữ "Phòng Bắn Súng Tỉnh"

"An Lan, em cẩn thận chút, cái ống nước kia có vẻ không chắc chắn, em đừng giẫm lên."

"Ôi chao, đáng lẽ không nên để em ấy đi mạo hiểm như thế..."

"Đừng hét bậy nữa, lỡ làm em ấy mất tập trung ngã xuống thì sao?"

Đến được nơi cần đến, An Lan mới thở phào một hơi. Một tay cậu bám vào bệ cửa sổ, một tay còn lại gõ gõ lên mặt kính cửa sổ phòng thay đồ.

Toàn bộ căn phòng thay đồ tối đen như mực, chỉ còn sót lại một khu vực nhỏ phía trước là được ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu vào. An Lan úp mặt sát tấm kính nhìn vào trong, lờ mờ thấy được một bóng người đang ngồi trong góc phòng.

Người kia cúi đầu, cả cơ thể bị mắc kẹt ở trong bóng tối nhưng đường nét bờ vai lại thon dài căng chặt, ngay đến cả tư thế khép mình cũng tràn đầy sức lực.

Đúng là dáng người của Alpha chất lượng cao có khác, trời sinh đã thích hợp làm một vận động viên rồi.

An Lan là một Beta nên cho dù tin tức tố của Alpha trong kỳ mẫn cảm có mạnh đến cỡ nào, cậu cũng không cảm nhận được.

Nhưng vào lúc này, mảnh tăm tối ấy lại như thể hóa thành một bộ phận của Alpha kia mà lan ra vô tận. Một cảm giác áp bách tràn ngập khắp mọi nơi.

Không đến gần được, làm sao bây giờ?

Khoan đã, hình như cửa sổ không khóa?

An Lan liều sức bú sữa* móc tay vào kẽ hở trên cửa sổ. Dưới chân bị trượt một cái suýt chút nữa đã ngã xuống, may mà tay kia giữ lại được, đúng là hết cả hồn... Chỉ nghe thấy một thanh âm rất nhỏ phát ra từ khớp xương trong cổ tay, trật rồi...

(*Liều sức bú sữa: Dùng hết toàn lực.)

Đệt... Thật xui xẻo!

Cửa sổ rốt cuộc cũng được mở ra.

An Lan đang muốn nhảy vào trong thì Alpha vẫn luôn im lặng kia lại đột nhiên mở miệng.

"Đi ra."

Ngắn ngủi hai chữ tựa như vụn gỗ nóng cháy mài giũa dây thần kinh thính giác của An Lan.

An Lan nuốt ngụm nước miếng, cậu biết tính công kích của Alpha trong kỳ mẫn cảm rất mãnh liệt, chỉ có thể thật cẩn thận mà đặt thuốc ngăn chặn ở trên bệ cửa sổ bên trong phòng thay đồ.

"Vậy tôi đi rồi... Cậu nhất định phải tiêm thuốc này đấy, nếu không thì..."

"Cảm ơn, tôi sẽ."

Không hiểu vì sao lời hứa hẹn của đối phương lại khiến cho An Lan cảm thấy một phen nỗ lực này của bản thân được trân trọng.

Cậu rời khỏi cửa sổ, tiện tay đóng cửa sổ chỉ để hở ra một khe nho nhỏ, sau đó trèo xuống dưới dọc theo đường ống thoát nước.

"Đã đưa thuốc rồi ạ, cậu ta nói sẽ dùng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!