Chương 41: (Vô Đề)

Lương Vận Hàm một bên thu dọn hành lý để ngày mai về thành phố T, một bên khóc đến đỏ mắt. Đây cũng là lần đầu tiên Lương Vận Hàm khóc từ lúc bắt đầu yêu đương với Văn Dư. Văn Dư bởi vì dự án, ngay cả tiệc sinh nhật của nàng cũng không thể tham gia. Nghĩ đến đây, Lương Vận Hàm đau lòng một trận, nước mắt lại rơi càng nhiều. Dù Văn Dư giải thích thời gian này là giai đoạn vô cùng quan trọng trước khi hợp tác, hơn nữa vị trí bộ trưởng của dự án này còn trống, dự án này là lợi thế cho việc tranh cử của cô. Nhưng Lương Vận Hàm nghe cô trái một câu Tân Nguyên, phải một câu Ngô Linh Nam, liền cảm thấy trong lòng buồn không chịu được.

Lý trí tự nói với nàng nên thông cảm cho Văn Dư, nhưng về tình cảm Lương Vận Hàm càng ngày càng cảm giác như nàng rơi vào một loại trạng thái chịu đựng. Văn Dư không phải đối xử không tốt với nàng, thật ra rất tốt. Thế nhưng Lương Vận Hàm cảm thấy Văn Dư bắt đầu không quan tâm nàng, nàng trước đây luôn không thích người chú trọng sự nghiệp, hiện tại quả nhiên, Lương Vận Hàm cảm giác mình chính là tự làm tự chịu.

Tới gần cuối năm, hai người đã gần một tháng không gặp mặt rồi. Sinh nhật Lương Vận Hàm ngay trước tết một tuần, các đồng nghiệp thân thiết bình thường đã sớm lập kế hoạch mở tiệc chúc mừng sinh nhật Lương Vận Hàm vào ngày này, nhưng khi Lương Vận Hàm gọi điện thoại cho Văn Dư còn đang Đài Bắc, Văn Dư nói vào ngày đó phải tham gia cuộc họp hằng năm của tập đoàn, không thể quay về, bởi vậy không có cách nào đến tiệc sinh nhật Lương Vận Hàm.

Lương Vận Hàm vừa nghe vành mắt liền đỏ, rất nhiều uỷ khuất thoáng cái xuất hiện. cảm xúc mờ mịt mấy ngày qua rốt cục đến giới hạn, nàng nỗ lực nuốt nước mắt, thế nhưng nước mắt vẫn không kìm được tí tách rơi. Lương Vận Hàm gắt gao cắn môi khóc, không một tiếng động, nàng lần đầu tiên dập điện thoại Văn Dư.

Văn Dư gọi lại rất nhiều lần, Lương Vận Hàm vẫn từ chối không nghe, sau đó thẳng thừng tắt máy. Ngày hôm sau, Lương Vận Hàm sưng mắt lên máy bay về thành phố T.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đảo mắt đến sinh nhật Lương Vận Hàm. Buổi tối 7 giờ, tiệc sinh nhật bắt đầu. Nghiêm An đặt một phòng riêng tại quán bar, đồng nghiệp quan hệ tốt thường ngày đều xuất hiện, có còn Fanny mang bạn trai cùng Hứa Phóng Nhân cũng tới, Hứa Phóng Nhân còn dẫn theo biểu muội Tô Thiền của anh ta.

Lương Vận Hàm đối tiệc tùng cũng không hứng thú lắm. Văn Dư sáng sớm gọi điện thoại vẫn nói bận bịu. Lương Vận Hàm kỳ thực muốn cùng Văn Dư cùng tổ chức sinh nhật. Lương Vận Hàm quá khứ chưa từng để ý đến sinh nhật, nhưng là năm nay không giống, sinh nhật đầu tiên sau khi hai người yêu nhau đã không thể bên nhau, điều này làm cho Lương Vận Hàm dù nghĩ thế nào cũng cảm thấy khó chịu.

Lương Vận Hàm vừa xuất hiện, mọi người dồn dập chúc mừng sinh nhật. Nghiêm An vui vẻ nhất, tiêu sái đi xung quanh an bài cái này cái kia. Mọi người nói giỡn với hắn, mỹ nhân thì khó theo đuổi, hôm nay phải biểu hiện thật tốt nha.

Lương Vận Hàm một bên cùng mọi người tán gẫu, một bên xem điện thoại di động. Lúc ăn tối gọi điện thoại Văn Dư không tiếp, sau đó còn tắt luôn điện thoại. Làm trong một khoảnh khắc Lương Vận Hàm thậm chí suy nghĩ có phải Văn Dư sẽ đột nhiên trở về hay không. Thế nhưng, mọi người vui chơi càng ngày càng cao hứng, vừa nhìn lại thời gian, hơn một giờ trôi qua, Lương Vận Hàm thở dài, xem ra lãng mạn này nọ quả nhiên chỉ có trong phim!

"Mọi người xin mời im lặng, đã đến lúc thổi nến! Chúng ta xin mời nhân vật chính của hôm nay ước nguyện và thổi nến!"

Trong tiếng vỗ tay mọi người, ánh đèn nhạt dần, hộp bánh mở ra, Nghiêm An đẩy xe bánh ga tô sinh nhật chậm rãi đi vào,

"Chúc bạn sinh nhật vui vẻ —— chúc bạn sinh nhật vui vẻ ——" mọi người cùng nhau vỗ tay hát lên sinh nhật ca, Lương Vận Hàm bị vây quanh ở giữa, con mắt nhìn chằm chằm ánh nến, trong lòng tất cả đều là Văn Dư.

"Vận hàm, em ước đi!" Nghiêm An đi tới bên người Lương Vận Hàm, ôn nhu nói. Sùng Hân bên cạnh không nhịn được lườm anh ta một cái, Nghiêm An này có thể không phá không khí như thế không! Không chỉ có Sùng Hân nghĩ như vậy Fanny cũng giống vậy. Nàng giơ tay nhìn động hồ, đã 8 giờ rưỡi rồi!

Lương Vận Hàm nhắm mắt lại, hai tay nắm lấy nhau để ước. Nàng mở mắt ra, một hơi thổi tắt nến, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Ngay lúc mọi người hoan hô chúc mừng sinh nhật, cửa mở, giám đốc đi tới, cười nói mọi người,

"Xin lỗi các vị, quấy rối một hồi. Hôm nay là sinh nhật Lương tiểu thư, có vị khách mời cố ý chuẩn bị một món quà đặc biệt, xin mọi người đi đến đại sảnh. Mời tới bên này." Nói xong, mở cửa mời mọi người đi với hắn.

Mọi người tràn đầy lòng hiếu kỳ, hưng phấn dị thường, ai vậy! Quà đặc biệt! Có người trêu ghẹo Nghiêm An có phải là cậu ta hay không, Nghiêm An mỉm cười không lên tiếng, trong lòng cũng đang nghi ngờ.

"Anh, là anh sao?"

Tô Thiền nhỏ giọng hỏi Hứa Phóng Nhân, Hứa Phóng Nhân cũng lắc đầu một cái.

"Buổi chiều không phải em theo anh mua lễ vật sao."

"Em cho là anh nghĩ thông suốt rồi nên bắt đầu tiến công! Em không thích nam nhân lấy lòng Vận Hàm tỷ một chút nào!"

"Hắn gọi Nghiêm An."

"Chức vụ là gì?"

"..."

Mọi người rất nhanh theo giám đốc đi tới hội trường, giờ khắc này đèn sảnh rất mờ, giám đốc bố trí một sân khấu lớn đối diện, mọi người sau khi ngồi xuống. Ánh đèn tắt hoàn toàn, trong chờ mong của mọi người, một bóng người đi lên sân khấu, tiếng đàn ghi ta dễ nghe vang lên, sau đó, một giọng nữ trầm thấp bắt đầu hát,

There was once a broken man

Who walked a lonely road

And gave up all his dreams

Một ánh đèn êm dịu chiếu đến chính giữa sân khấu, dáng người quen thuộc rơi vào mắt Lương Vận Hàm. Nàng không thể tin được nhìn chằm chằm người gảy đàn ghita, che miệng lại.

And I was once this broken man

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!