Văn Dư có chút khẩn trương, nhìn chằm chằm dáng lưng Lương Vận Hàm, Lương Vận Hàm pha một ly trà ngon đưa cho Văn Dư, dừng một chút rồi nói :
"Cho dù là Ngô Linh Nam hay là Tiêu, trong tương lai họ đều sẽ có tiếp xúc với chị. Dù cho em biết được sự tồn tại của các nàng, cũng không thể tránh khỏi có một số việc phát sinh. Em chỉ cần chị nhớ rõ một việc, hiện tại chị đã không còn là người độc thân. Những chuyện khác, em tin tưởng chị có thể xử lý tốt. Em sẽ không cùng người khác tranh giành người yêu, nhưng những gì thuộc về em, em nhất định sẽ dốc hết toàn lực mà bảo vệ.
Chúng ta hiện tại chỉ là mới bắt đầu, trước mắt mà nói, em tin tưởng chị là người có trách nhiệm. Bởi vậy, có một số việc nếu như chỉ là gặp dịp thì chơi, hãy sớm nói cho em biết. Nếu chuyện bắt buộc phải làm thì cũng đành, nhưng nếu không bắt buộc thì né được hãy né . Tiêu nếu như là bạn tốt của chị, thì cũng là bạn tốt của em. Em tuyệt đối sẽ không cấm cản hai người qua lại với nhau, em cũng không phải một người không hiểu lí lẽ, em tin tưởng chị sẽ có chừng mực. Em chỉ để ý chuyện tình cảm của hai chúng ta, những người khác cùng những thứ khác, em không muốn cũng sẽ không đi nghi ngờ vô căn cứ, điểm này chị có thể yên tâm. Dù sao chúng ta cũng không còn nhỏ, đúng không?"
Văn Dư nhìn Lương Vận Hàm nửa ngày, nhẹ gật đầu. Cô quả nhiên không nhìn lầm người, phần khí độ này khiến Văn Dư vừa thưởng thức lại vừa cảm kích.
Mọi sự đã được nói ra thẳng thắn, Lương Vận Hàm cũng tỏ rõ thái độ của mình, Văn Dư trong lòng yên tâm không ít. Cô buông lỏng thân thể, đầu gối gác trên đùi Lương Vận Hàm. Tay Lương Vận Hàm nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai Văn Dư, hai người cũng không tiếp tục đề tài kia. Văn Dư bỗng nhiên ngẩng đầu, cười cười nói:
"Em bình thường dạy dỗ các tiếp viên hàng không cấp dưới của mình như vậy sao?"
"Lại bắt đầu nói nhảm có phải không!"
"Không phải, chị chỉ là cảm khái một chút, rất có phong cách của nữ hoàng nha !"
"...."
Nhìn thấy Lương Vận Hàm im lặng trợn mắt nhìn mình, Văn Dư tâm tình đặc biệt tốt lên. Cô đột nhiên nhào tới ôm chặt Lương Vận Hàm, dùng sức hôn vài cái vào môi nàng! Lương Vận Hàm trốn không thoát, dùng sức đè lại Văn Dư.
Văn Dư ôm Lương Vận Hàm dựa vào trên ghế sa lon. Lương Vận Hàm nghe được tiếng tim đập của Văn Dư, tâm ý chơi đùa liền nổi lên.
Lương Vận Hàm ngẩng đầu, đôi mắt nhu tình như nước nhìn chằm chằm Văn Dư, giơ tay đặt nhẹ lên vị trí trái tim Văn Dư. Dần dần, nhịp tim Văn Dư bắt đầu tăng tốc, sau đó ngày một tăng nhanh. Lương Vận Hàm nhịn không được nhếch miệng lên, đối với phản ứng của Văn Dư rất hài lòng.
Văn Dư không thể nào ngờ đến Lương Vận Hàm là đang thăm dò, chỉ một chút liền bị hấp dẫn. Mặt tiến lại ngày càng gần, ngay tại lúc Văn Dư nhắm mắt chuẩn bị hôn lên, Lương Vận Hàm cười lớn từ trong lồng ngực Văn Dư nhảy dựng chạy đi.
Văn Dư sững sờ nhìn Lương Vận Hàm đứng ở đằng xa, hoảng hốt một chút mới phát hiện mình bị chơi xỏ. Khoé miệng cô câu lên nụ cười xấu xa, chậm rãi đứng lên, hai tay chấp sau lưng, đi về phía Lương Vận Hàm.
Lương Vân Hàm chạy quanh cái bàn dài ra sức tránh né, Văn Dư híp mắt, mang theo nụ cười xấu xa, không nhanh không chậm chặn đường Lương Vận Hàm. Lương Vận Hàm cười nói
"Cấp trên có lệnh, chị lập tức lui về phía sau, đi đến bên cửa sổ!"
"Cầm mệnh lệnh của cấp trên nhưng lại không có đóng dấu , xem như vô dụng"
"Văn Dư, chị chơi xấu!"
"Cái này là ở trên chỉ đạo xuống nha"
"...."
Lương Vận Hàm nói không lại Văn Dư, đành phải kiên nhẫn, dự định sẽ từ phía chính diện đột phá vòng vây. Văn Dư đã sớm phát hiện ý định của Lương Vân Hàm, vui vẻ chờ nàng "tự chui đầu vào lưới".
Quả nhiên, Lương Vận Hàm chờ không được, nhanh hướng về một bên mà chạy, ai ngờ vừa chạy qua một chút, liền bị Văn Dư tóm được! Ngay sau đó liền bị ôm vào trong ngực
Cánh tay Văn Dư rất có sức mạnh, một tay ôm lấy Lương Vận Hàm thật chặt, tay còn lại trên dưới thọt lét. Lương Vận Hàm cười lớn giãy dụa, Văn Dư nương theo sức lực của nàng đi về phía phòng ngủ.
Tiến vào phòng ngủ, Văn Dư liền đem Lương Vận Hàm áp ngã xuống giường. Lương Vận Hàm cười đến há mồm thở dốc, Văn Dư liền chống lên cánh tay, nâng người nằm trên Lương Vận Hàm, cúi xuống nhìn nàng.
Lương Vận Hàm dần điều hoà lại khí tức, nàng nhìn lên Văn Dư. Ánh mắt Văn Dư thời khắc này như hồ nước thâm trầm, bên trong như có cái gì sắp tuôn trào, Lương Vận Hàm lại không tự chủ được mà mê đắm trong ánh mắt đó.
Văn Dư rất ít khi thấy Lương Vận Hàm có bộ dạng như vậy, có chút nghi ngờ rồi cười to, so với bình thường, bộ dạng này của Lương Vận Hàm lại càng mê người. Phảng phất như đoá hoa diễm lệ nở rộ, xinh đẹp đến nỗi Văn Dư không thể nào dời mắt.
Hai người dần dần tới gần, hô hấp của nhau phả trên mặt đối phương, thẳng đến lúc hôn nhau. Lương Vận Hàm y nguyên có chút ngượng ngùng, Văn Dư ngậm hôn môi nàng, lưỡi thỉnh thoảng đảo quanh điều tra đối phương, cho đến lúc Lương Vận Hàm e lệ, để cho cô tiến vào.
Đầu lưỡi tinh xảo của Văn Dư ôm lấy Lương Vận Hàm, hôn không đủ, cẩn thận mút lấy. Lương Vận Hàm tay ôm lấy cổ Văn Dư, dần dần đắm chìm trong nụ hôn ôn nhu này. Văn Dư tay cách lớp quần áo nhẹ nhàng vỗ về Lương Vận Hàm, đang muốn luồn vào trong, chuông điện thoại lại vang lên
Lương Vận Hàm bị giật nảy mình, vội vàng thoái lui, Văn Dư ảo não đem mặt chôn trên cổ Lương Vận Hàm, lầu bầu:
"Chị thật không có ý tứ, như thế nào lại đem điện thoại để tại phòng ngủ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!