Sáng sớm ngày thứ hai, Lương Vận Hàm bị hôn đến tỉnh lại. Vừa mở mắt ra liền phát hiện gương mặt phóng đại của Văn Dư cùng hai mắt tràn đầy ý cười
"Buổi sáng tốt lành, nên rời giường rồi"
Lương Vận Hàm bị hôn đến hô hấp có chút loạn, chậm lại trong chốc lát mới nói :
"Đồng hồ báo thức còn chưa có vang"
Văn Dư dùng mũi cọ cọ mũi Lương Vận Hàm.
"Đúng vậy, chị đã sớm tắt đi, về sau chị sẽ dùng phương thức như thế này đánh thức em, thế nào?"
Lương Vận Hàm nhắm mắt lại cười, vòng tay qua cổ Văn Dư, nàng thật sự ưa thích hành động dạng này của cô.
Văn Dư hôn một chút lên mắt Lương Vận Hàm, nói tiếp :
"Mau dậy đi, chị lái xe đưa em đi"
"Không cần, tự em đi là được rồi, chị ngủ thêm một lát đi."
Văn Dư khẽ cắn bờ môi Lương Vận Hàm một chút, đáp
"Nghe lời chị"
Bàn tay Văn Dư vòng ra phía sau lưng Lương Vận Hàm, nâng nàng dậy
"Đi tắm một cái, sau đó ăn cơm"
"Chị làm cơm sao?"
"Chị gọi thức ăn bên ngoài. Trong nhà không có nguyên liệu, không bột sao gọt nên hồ đây! Đưa em đi xong trở về chị sẽ đi siêu thị mua nguyên liệu, sau đó sẽ đến công ty"
Lương Vận Hàm nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm Văn Dư hỏi :
"Vì sao không đi công ty trước, lại đi mua đồ trước?"
Văn Dư đem Lương Vận Hàm ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng lắc lư
"Chị trước tiên phải bảo vệ tốt hậu phương vững chắc của chúng ta, mới có thể yên tâm làm việc được"
"Sửa lại đi nha, là hậu phương vững chắc của em"
"Haha, được, của em. Miễn sao em là của chị là được"
"Lời cho chị quá ha !"
Lương Vận Hàm cười đẩy Văn Dư ra, đi rửa mặt. Sớm như vậy nhưng khoảng thời gian này khiến Lương Vận Hàm cảm thấy hạnh phúc không thôi.
Văn Dư ngồi cạnh bàn ăn, loay hoay nhìn một bàn thức ăn phong phú đa dạng, hỏi
"Em thích bữa sáng kiểu Trung hay kiểu Tây?"
"Kiểu nào cũng được"
"Chị gọi mỗi thứ một ít, em thích ăn loại nào thì ăn nhiều một chút"
"Vậy thì ăn cháo đi"
"Chị cũng thích ăn cháo, về sau mỗi buổi sáng chị sẽ nấu cháo cho em"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!