Editor: Gyunen
Beta: Esley
Nhân viên thay thế vị trí của Lương Vận Hàm đã đến. Theo sự sắp xếp công ty, nàng cùng với nhân viên phi hành đoàn đi đến khách sạn nghỉ ngơi, sau đó chờ thông báo cất cánh. Nhìn Sùng Hân không ngừng oán giận Văn Dư trên điện thoại, nàng cũng không biết nên nói cái gì.
"Chị Hàm! Chị thu thập xong chưa? Thu thập xong tới chỗ em đi. Hiện tại em cùng tên ngốc kia đều không nói gì! Tình cảnh này thật khó xử!"
"Vậy em còn ngồi đó làm gì!?"
"Em chính là không muốn cho cô ta thoải mái!"
"Thật ấu trĩ!"
Lương Vận Hàm không muốn tham gia vào chuyện của hai người bọn họ lúc này, vừa nghĩ tới một màn không khí áp suất thấp đó, nàng vốn đã không giỏi trò chuyện, sợ là đến lúc đó ba người cũng không đỡ hơn được bao nhiêu. Hơn nữa, tình cảm vốn là chuyện người tình ta nguyện! Vì vậy nàng viện một cái cớ để tránh mặt.
Ba giờ sáng, sân bay sắp xếp bộ phận nhân viên đến khách sạn thuộc sân bay gần đây nghỉ ngơi. Vì hành khách nhiều, khách sạn chỉ còn lại mười mấy phòng, căn bản không đủ ở. Lúc Lương Vận Hàm nhìn thấy Sùng Hân liền kinh ngạc,
"Vành mắt em hơi thâm quá rồi đó!"
"Chị mà ngồi với một kẻ vừa ngốc vừa cuồng công việc thì cũng sẽ như vậy!"
Lương Vận Hàm thầm nghĩ, cần gì phải như vậy chứ! Thế nhưng nói ra cũng không giải quyết được gì, nàng đành sắp xếp cho Sùng Hân đi nghỉ ngơi trước. Chờ khi tất cả đều sắp xếp xong mới phát hiện đã không còn phòng cho nàng. Phòng của Sùng Hân thật ra là của nàng , thế nhưng một nữ tiếp viên hàng không thực tập khác cũng đang bị thương, Lương Vận Hàm không thể làm gì khác hơn là nhường cho cô ấy chiếc giường duy nhất.
Lương Vận Hàm kéo lê thân thể mệt mỏi khập khễnh tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút. Vừa lúc nhìn thấy Văn Dư cùng trợ lý đi ra ngoài, nàng suy nghĩ một chút, gọi Văn Dư. Văn Dư nhìn thấy nàng, hơi kinh ngạc.
"Không phải Sùng Hân nói mọi người về khách sạn sao? Sao em vẫn ở đây?"
"Tất cả các phòng đều đầy."
"Chỉ còn lại một mình em?"
"Ừm. Tôi muốn nói cho chị biết chuyến bay của chị ngày hôm nay cũng chưa chắc có thể bay."
"À, tôi biết rồi. Vì thế tôi đang định về nhà."
"Nhà chị gần đây?"
"Ừm, em cùng tôi trở về đi, còn có thể nghỉ ngơi một chút. Bình thường thì chạy khoảng 20 phút. Mặt đường thế này có lẽ khoảng một giờ."
"Như thế thì làm phiền chị rồi! Tôi ở đây cũng được. Trời sáng tôi còn phải đến phòng trung tâm để kiếm tra."
"Trời sáng? Còn có mấy tiếng mà! Nhanh tìm chỗ nghỉ ngơi một chút rồi hẵng nói. Không biết lúc trời sáng sẽ lại giao cho cô loại công việc gì đây!" Ken không nhịn được nói.
Quả thực, vì thời tiết đột nhiên thay đổi, mọi người đều không ứng phó kịp. Những nhân viên khác đều bị bão tuyết ngăn cản, không có cách nào đến đây hỗ trợ. Chỉ có thể dựa vào nhân viên tại sân bay cùng nhân viên phi hành đoàn đến bổ sung nhân lực. Ngày hôm qua đến bây giờ nàng mắt cũng chưa chớp, nếu không nhờ có Peter trong phi hành đoàn, tổ của nàng còn không được nghỉ đâu!
Nếu nàng ở lại sân bay, sợ rằng chân cũng phế đi luôn.
Nghĩ vậy, nàng cố đứng dậy, quyết định đi cùng Văn Dư . Dù sao cũng đều là nữ, hơn nữa Lương Vận Hàm cảm giác được Văn Dư là thật tâm giúp đỡ. Văn Dư rất vừa lòng với quyết định của Lương Vận Hàm,
"Hành lý của em đâu?"
"Ở cổng G, phòng phục vụ."
"Ken, cậu giúp Lương tiểu thư lấy hành lý, chân của cô ấy không tiện."
Sau khi Ken đi lấy hành lý, Văn Dư đỡ Lương Vận Hàm đi chậm rãi về cửa.
"Chân của em còn nghiêm trọng hơn hồi nãy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!