'' Văn Dư, mau xuống giường!''
''Ngủ thêm một lát thôi mà!''
''Biết mấy giờ bay không hả?''
'' Phu nhân phiền em gọi cơ trưởng, nói anh ta tối hãy bay nhé!''
''...''
Lương Vận Hàm không để ý tới Văn Dư, nàng đang tìm chiếc nhẫn. Tối hôm qua hình như trong lúc vội vàng đã lấy xuống đặt ở trên tủ đầu giường , thế nhưng khi tỉnh dậy thì lại chẳng tìm ra . Nàng bò lên giường vượt qua Văn Dư muốn xem bên chỗ cô có không, kết quả Văn Dư lập tức ôm Lương Vận Hàm đặt ở dưới thân.
Lương Vận Hàm vừa tắm rửa xong, trên người chỉ choàng một chiếc khăn tắm, giãy dụa một cái là liền trượt xuống. Lương Vận Hàm mắt thấy ánh mắt Văn Dư đổi thay, nàng tranh thủ thời gian một tay ngăn trở Văn Dư, một tay cào lung tung đồ vật che lên thân thể trần như nhộng.
"Hắc hắc..."
"Văn Dư, chị tối hôm qua đã làm em bị thương có biết không!"
Văn Dư sững sờ,
"Chỗ nào?"
"Chị nói xem?"
"Chị xem một chút!"
"A!"
"Đều sưng lên rồi!"
Văn Dư đau lòng nhìn nơi hoàn mỹ nhất của Lương Vận Hàm, tối hôm qua hình như nàng dùng sức hơi quá! Trong mắt trong lòng đều đang tự trách. Lương Vận Hàm với thân thể tr*n tr**ng bị nàng nhìn như vậy, thẹn thùng đến toàn thân cao thấp đều nhiễm lên tầng màu đỏ ửng. Nàng đẩy Văn Dư,
"đủ rồi, mau dậy đi."
Nói xong cũng muốn xoay người xuống đất. Văn Dư đè nàng xuống, nhẹ nhàng thổi khí vào chỗ đó,
"Thật xin lỗi, nhất định rất đau đi. Lần sau uống nhiều quá chị cũng không đụng em nữa ."
sáng sớm hôm nay khi Lương Vận Hàm nhìn thấy thân thể lốm đốm lấm tấm dấu hôn của mình trong giương thì bất đắc dĩ cực kỳ, tối hôm qua Văn Dư mang theo Lương Vận Hàm cùng bọn A Tả đi ăn cơm, bởi vì vừa mới bàn xong một mối làm ăn lớn, vả lại Lương Vận Hàm cũng đã kết thúc khoá học ở đại học U, cự tuyệt lời mời của trường, trở lại hãng hàng không làm việc trong văn phòng.
Mọi người nhất định phải họp nhau lại chúc mừng, dù sao nếu Lương Vận Hàm thật chọn lưu lại bên đó, thì cũng không biết Văn Dư sẽ ở lại New Zealand thành lập công ty con hay vẫn là trực tiếp chạy đến bên đó làm tiểu bạch kiểm. Đoạn thời gian đó lòng Văn Dư mỗi ngày đều ở trong một loại trạng thái hưng phấn cùng nôn nóng , làm cả đoàn người cũng muốn phát hoảng !
Lương Vận Hàm cùng Văn Dư nói, nàng làm hết thảy, cũng là vì Văn Dư. Nàng có một công việc ổn định là được rồi, thời gian còn lại cùng tinh lực, nàng muốn dành hết cho Văn Dư. Điều khiến Lương Vận Hàm không tưởng chính là, sau khi nghe nói như vậy Văn Dư bắt đầu khóc. Văn Dư cơ hồ chưa từng rơi lệ lần nào, Lương Vận Hàm cảm thấy mình nói lời nói này rất bình thường, cũng không có chỗ nào quá cảm động, làm sao lại chọc khóc Văn Dư đây!
Lúc ấy là khi vừa tham gia xong party tốt nghiệp của Lương Vận Hàm, khuya rồi hai người mới về đến nhà. Văn Dư không dắt Đóa Đóa về theo, cô một mình đứng ở trước cửa sổ nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ đến ngẩn người. Lương Vận Hàm chung quy vẫn yêu thương cô sợ cô suy nghĩ nhiều, thế là vừa thay quần áo vừa nói tính toán của nàng. Ai ngờ Văn Dư nửa ngày không có động tĩnh, thay xong quần áo Lương Vận Hàm đi ra ngoài mới phát hiện mặt Văn Dư đầy nước mắt, lập tức căng thẳng.
Nàng nhẹ nhàng ôm Văn Dư, Văn Dư đầu tựa vào cổ của nàng, rất nhanh trên cổ liền truyền đến sự ẩm ướt lành lạnh. Lương Vận Hàm vừa nhẹ vỗ về Văn Dư, vừa cười hỏi cô thế nào. Văn Dư lắc đầu, không nói gì. Dù vậy, Lương Vận Hàm cũng cảm thấy nàng hiểu Văn Dư đang nghĩ gì. Hai người chung quy đã định hết thảy.
Lại trở lại chuyện tối hôm qua, Văn Dư hưng phấn, cùng mọi người uống hơi quá chén. Về đến nhà liền bắt đầu đùa nghịch lưu manh, từ phòng khách đến phòng ngủ, không cách nhau mấy bước, quần áo trên người Lương Vận Hàm liền bị l*t s*ch sẽ! Lương Vận Hàm cản cũng cản không nổi, Văn Dư thật uống nhiều quá. Lúc này nàng luống cuống, trước đây không lâu cổ Văn Dư vừa mới bị chiếc nhẫn cứa rách một mảng lớn, Lương Vận Hàm sợ trang sức trên người lại làm trầy cô, đành phải phối hợp tháo nhẫn xuống.
Về sau Văn Dư cứ như hóa thân thành lang, Lương Vận Hàm không biết cô lấy ở đâu ra tinh lực lớn như vậy. Nàng chỉ nhớ rõ mình giống như chết qua một lần rồi lại một lần, loại cảm giác trong nháy mắt như muốn nổ tung đó, tạo nên ảo giác muôn màu khiến Lương Vận Hàm không phân rõ đâu là hiện thực đâu là ảo ảnh. Chỉ biết là bộ phận yếu ớt nhất trên thân thể đang bị Văn Dư nắm giữ trong tay, muốn nàng ở trên, thì nàng liền ở trên; để cho nàng nằm dưới, nàng liền xuống dưới. Tất cả yếu thế mềm giọng đều bị môi Văn Dư phong bế, cuối cùng, Lương Vận Hàm rốt cục nhịn không được bắt đầu khóc, Văn Dư lúc này mới buông tha nàng.
Sáng nay khi tắm rửa, quả nhiên nơi đó đã sưng đỏ, Lương Vận Hàm trong lòng mang theo khí tức, thế nhưng khi vừa nghĩ tới do Văn Dư đè nén tâm tình thật lâu rốt cục mới thả ra, lại có chút không đành lòng trách móc nặng nề. Hiện tại Văn Dư biết bản thân mình sai, cũng đã đủ rồi. Văn Dư tìm dược cao, nói cái gì muốn thay Lương Vận Hàm bôi lên, Lương Vận Hàm không chịu, đỏ mặt cự tuyệt nói:
"Thật không cần!"
"Làm sao không cần a! Đều sưng lên!"
"Tự nhiên sẽ hết sưng !"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!