Editor: Ruan Hua
Beta: Jane Trịnh
Ngày hôm sau, Văn Dư cùng Lưu Gia Vân gặp mặt tại một tiệm cơm Tây ở khách sạn phụ cận, Nhạc Linh Uyển cùng A Tả vừa bay xuống Đài Bắc, đang trên đường tới.
"Gia Vân, anh gần đây gầy đi nhiều."
"Em cũng thế."
Hai người cười khổ.
Lưu Gia Vân nhấp một ngụm trà, cẩn thận đặt chén trà xuống. Giương mắt nhìn về phía Văn Dư.
"Tập đoàn bên kia có ý tứ gì không?"
"Chủ yếu vẫn là Tân Nguyên vượt lên trước bán đứt HYI sau đó lại biết scandal giữa em cùng Ngô Linh Nam , cho nên hoài nghi em có phải hay không cố ý cho Tân Nguyên để lọt tin tức ra ngoài, từ đó ăn tiền hoa hồng."
"Thật hoang đường! Ăn hoa hồng có kiểu ăn quanh co như thế sao? Huống chi em không phải đã cầm mảnh đất kia đổi về sự đầu tư nhiều tiền bạc cho Bộ Tài Chính sao? Nếu là ăn hoa hồng ai có thể chấp nhận cái loại này hả?"
"Nếu như em giải thích như vậy, sau đó chủ đề sẽ bị lái sang hướng tại sao Tân Nguyên phải hợp tác cùng với chúng ta, chuyện tình cảm cá nhân của em cùng chuyện xấu với Ngô Linh Nam đều bị tra hỏi."
"Đây là chuyện riêng! Huống chi hai người phụ nữ có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đám người này thật sự là rảnh rỗi sinh nông nổi!"
Văn Dư nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà, cô không có thói quen uống trà nhài. Nhưng mỗi lần cùng Lưu Gia Vân gặp mặt, anh ấy đều sẽ vì chính mình pha một bình trà nhài, nói là tốt đối với phái nữ.
"Gia Vân, em cùng Lương Vận Hàm sự tình, anh hẳn là có nghe nói đến."
Lưu Gia Vân không nói chuyện, anh không muốn nói đến cái đề tài này.
"Tối hôm qua em gửi cho mọi người bưu kiện, nói thế nào?"
Văn Dư tối hôm qua gửi cho Lưu Gia Vân, A Tả, Nhạc Linh Uyển, A Thành còn có Amy thống nhất gửi đi một phong bưu kiện, đề nghị họ đổi bộ môn. Nếu có ngưỡng mộ trong lòng , Văn Dư dùng hết toàn lực an bài tốt. Thế nhưng là đợi một đêm không ai trả lời. Văn Dư tại trong đám nói một câu, Nhạc Linh Uyển cùng A Tả nói ngày thứ hai liền đến Đài Bắc, gặp mặt nói Amy cùng A Thành lưu tại thành phố T để phòng có việc.
"Chờ Linh Uyển bọn họ đến rồi nói sau."
"Gia Vân, xin lỗi, gần đây liên lụy anh c*̃ng bị ủy khuất."
"Nói cái gì đó?"
"Em làm như vậy không phải theo ý mình. Mà là trên vai em có nhiều phần trách nhiệm khác. Hi vọng mọi người có thể hiểu được. Đương nhiên, em sẽ tận lực đem ảnh hưởng xấu xuống đến mức thấp nhất."
"Chuyện của chúng ta một hồi mọi người gặp mặt cùng một chỗ nói. Em có thể nói cho anh biết trước kế hoạch của em được không?"
Văn Dư tựa lưng vào ghế ngồi, khẽ cau mày, ngón tay từng điểm từng điểm đập vào lan can cạnh chỗ ngồi.
"Văn Dư, bên cạnh anh em không cần giấu diếm bất cứ chuyện gì."
"Gia Vân, em hơi mệt mỏi. Em không muốn hai bên cứ chạy tới chạy lui. Nếu như em tranh cử thành công, thì em phải tới Đài Bắc làm việc cùng sinh hoạt, như thế em cùng Vận Hàm thì hai người hai địa phương. Dạng này chỉ sợ không được."
Lưu Gia Vân chân mày nhíu gắt gao, tình cảm của anh đối Văn Dư cho tới nay đều giấu rất kỹ. Anh chỉ là đang chờ đợi một cơ hội thích hợp, chờ Văn Dư mệt mỏi, chờ Văn Dư nguyện ý ngẩng đầu nhìn một chút người bên cạnh, khi đó anh lại đứng ở trước mặt cô, cho cô một cái ôm ấp.
Thế nhưng, Văn Dư quen biết Lương Vận Hàm, vì Lương Vận Hàm tình nguyện từ bỏ sự nghiệp phong sinh thủy khởi (thuận buồm xuôi gió). Vậy anh cuối cùng vẫn là đợi chờ vô ích rồi hả? Lưu Gia Vân uể oải lâm vào suy nghĩ bên trong của mình.
Hai người trầm mặc một hồi, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên dung mạo toàn thân. Văn Dư nhìn qua ngoài cửa sổ thấy nhóm người lui tới, chợt nhớ tới tình cảnh tại thành phố D Lương Vận Hàm mang cô đi đến nhà hàng Tây ăn cơm.
"Văn Dư, hoàn cảnh bây giờ làm anh không thể chuyên tâm nghiên cứu."
Lưu Gia Vân rốt cục chịu không nổi, mở miệng nói ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!