Chương 43: (Vô Đề)

Văn Dư vốn định theo ý tứ của Cao Lam, ở lại Đài Bắc chuẩn bị bước kế tiếp để tranh cử. Nhưng quãng thời gian trước làm việc bận rộn không quản ngày đêm khiến Lương Vận Hàm vô cùng bất mãn. Dù Lương Vận Hàm không nói, Văn Dư cũng biết.

Nhìn dáng vẻ ẩn nhẫn Lương Vận Hàm, Văn Dư đau lòng không chịu được. Cô biết mình ủy khuất Lương Vận Hàm, nhưng là sự nghiệp mới có cơ hội tốt làm sao có thể từ bỏ? Văn Dư bắt đầu mâu thuẫn sâu sắc.

Mãi đến khi nhận được hình ảnh Lương Vận Hàm ngồi một mình uống rượu do Sùng Hân gởi, Văn Dư bị chấn động rồi. Lúc nhận được tin nhắn, Cao Lam đang cùng Văn Dư phân tích các ứng cử viên cạnh tranh hiện nay của tập đoàn. Lương Vận Hàm trong hình vẻ mặt cô đơn, ánh mắt mê man, khiến lòng Văn Dư đau đớn một trận.

Văn Dư cảm giác như mình đi tới ngã tư đường, không biết là nên rẽ trái hay là rẽ phải. trực giác nhiều năm nói cho nói cô biết, nếu như lần này lại do dự thiếu quyết đoán, tương lai của cô và Lương Vận Hàm thật sự sẽ khó xác định.

Những năm này đều dốc sức làm việc, Văn Dư không phải không mệt, trước đây đều một thân một mình, cùng một đám chiến hữu thân thiết như bạn bè, phần trách nhiệm này cũng làm cho cô không thể dừng bước lại. Nhưng là bây giờ, Lương Vận Hàm đã thật sự bước vào nhân sinh của cô, làm sao có thể bỏ qua!

Cao Lam thấy Văn Dư nhìn chằm chằm điện thoại xuất thần, hỏi cô có chuyện gì hay không. Văn Dư ngẩng đầu, một lúc lâu sau mới nói rằng:

"Lam tỷ, em phải về thành phố T."

"Đã xảy ra chuyện gì sao?"

"Một ít chuyện riêng, bên kia càng cần em trở lại."

Cao Lam chăm chú nhìn Văn Dư nửa ngày, sau đó tựa vào lưng ghế,

"Chị nghĩ em đã hiểu ý của chị trong điện thoại lần trước."

"..."

"Văn Dư, chị hi vọng em sẽ không mê muội tình yêu nhất thời mà bỏ qua tiền đồ tốt."

"Lam tỷ, em chưa giới thiệu người kia với chị, là vì em bây giờ còn chưa xác định có thể có tương lai không. Thế nên lần này em trở lại chính là để làm rõ chuyện này."

"Văn Dư, chị không phải là muốn can thiệp vấn đề tình cảm cá nhân của em. Thế nhưng có một số việc vui đùa một chút thì được, nghiêm túc không được. Em phải hiểu rõ thân phận của chính mình!"

Cao Lam lần đầu tiên dùng ngữ khí nghiêm túc như thế nói chuyện cùng Văn Dư. Văn Dư suy nghĩ rất lâu, rốt cục quyết định, nói rằng:

"Lam tỷ. Để em trở về thôi, em muốn quyết tâm một lần."

Cao Lam có chút tức giận, nàng cảm thấy Văn Dư quá tùy hứng! Có phải là để cô làm việc ở nội địa quá lâu, tự do mãi quen rồi! Nhưng Cao Lam cũng biết rõ Văn Dư là loại người gì, thành thật mà nói, tùy hứng, tự do như vậy dùng ở trên người cô thật không thích hợp.

Nàng không phải không đau lòng những cố găng nỗ lực mà Văn Dư bỏ ra, nhưng mà cuối cùng mới có cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể từ bỏ ngay thời điểm mấu chốt đây!

Cao Lam ổn định tâm tình của mình lại, Văn Dư tính cách rất quật cường, chuyện mà cô quyết tâm sẽ không dễ dàng thay đổi. Với lại cô bây giờ vẫn chưa chắc chắn khả năng tình cảm trong tương lai, không bằng trước tiên lặng lẽ xem tình hình. Nếu không một ngày Văn Dư phản kháng, cô càng dễ mất lý trí trong cảm tình.

Kinh nghiệm tình cảm Văn Dư không nhiều, thế nhưng cô là người vô cùng trọng tình trọng nghĩa. Với bạn bè bên cạnh cô cũng có thể làm đến trình độ đó, huống hồ là người yêu.

Cao Lam không phải không biết Văn Dư thích nữ nhân, chỉ có điều Cao Lam vẫn luôn cho rằng đây đều là suy nghĩ nhất thời lúc còn trẻ. Với đầu óc và tính cách của Văn Dư sớm muộn gì cũng sẽ lựa chọn hôn nhân khác phái, cho nên nàng luôn lảng tránh những chuyện này, coi như mình không biết.

Nhưng khi nàng nghĩ đến khoảng thời gian "khác thường" gần đây của Văn Dư, ý thức được lần này Văn Dư hình như vô cùng nghiêm túc. Cao Lam điều tra một ít thông tin liên quan đến Lương Vận Hàm, không thể phủ nhận, phương diện công tác Lương Vận Hàm rất ưu tú, hình ảnh c*̃ng rất phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ của mọi người, chỉ là, hai người phụ nữ có thể có tương lai sao? Cao Lam không dám tưởng tượng.

Văn Dư không biết cô quyết định như thế này có chính xác không, cô chỉ là thuận theo trái tim của chính mình. Vì thế cô sắp xếp chuyện xuất hiện bất ngờ vào ngày sinh nhật Lương Vận Hàm.

Còn có mấy ngày liền đến năm mới, Lương Vận Hàm thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà. nàng được nghỉ tới mùng bốn. Văn Dư phải ở thành phố T đến đêm 30, bởi vì ngày 29 tổ chức họp hằng năm. Cô chỉ có thể bay về thành phố A vào sáng 30.

Lương Vận Hàm gấp kỹ một bộ y phục bỏ vào va ly, Văn Dư liền thừa dịp nàng không chú ý lấy ra nhét vào trong chăn để giấu. Lúc đầu Lương Vận Hàm không phát hiện, đến lúc mất đi 3 bộ mới nhận ra.

Nàng đứng bên giường nhìn Văn Dư, Văn Dư ngồi xếp bằng ở trên giường, ngửa đầu nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng đáng thương không lên tiếng. Lòng Lương Vận Hàm liền nhuyễn ra, thế nhưng cũng không thể tiếp tục dung túc cho hành động ấu trĩ của cô, đưa tay ra:

"Lấy ra."

Văn Dư lắc đầu một cái.

"Giấu ở đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!