Chương 42: (Vô Đề)

Trời vừa sáng, Lương Vận Hàm mơ màng tỉnh dậy, h* th*n truyền đến cảm giác khó chịu. Nàng nhíu mày, nhưng lúc nàng cảm nhận được sự ấm áp cùng cánh tay sau lưng đang ôm chặt mình, lông mày mới dần dịu xuống.

Nhớ đến tối qua, Lương Vận Hàm nhất thời cảm thấy mặt nóng lên. Nàng nhớ rõ khoảnh khắc đau nhói đó, c*̃ng nhớ rõ sự ôn nhu cùng săn sóc của Văn Dư.

Tối hôm qua hai người thân mật một hồi lâu, trước khi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, nàng vẫn còn có ý thức cảm nhận được sau đó Văn Dư đem khăn ấm nhẹ nhàng lau thân thể mình.

Lương Vận Hàm xoay người, nhìn Văn Dư nhắm hai mắt lẩm bẩm, ôm mình mà ngủ.

Lương Vận Hàm ánh mắt tràn đầy nhu tình nhìn khuông mặt Văn Dư lúc ngủ, lông mi thật dài, lông mày dày, môi mím chặt, tóc ngắn rối tung, từng điểm từng điểm đều làm nàng yêu thích.

Nàng đưa tay vuốt lông mày và mũi Văn Dư một cái, vừa vuốt tới môi, ngón tay bỗng nhiên bị cắn nhẹ. Lương Vận Hàm giật mình hết hồn, nhẹ kêu một tiếng. Văn Dư nhắm mắt cười xấu xa, miệng cắn ngón tay không nhả.

Lương Vận Hàm cũng không để tâm lắm, ôn nhu hỏi:

"Chị đã tỉnh?"

Văn Dư vẫn nhắm mắt gật đầu, nhả ngón tay nàng ra, nói:

"Thức trắng cả một đêm để nhìn em, chị cảm giác giống như chỉ mới nhắm mắt được một lát."

Nụ cười trên mặt Lương Vận Hàm càng sâu, nàng dựa sát vào, hôn môi Văn Dư một cái. Văn Dư mở mắt ra, nhìn nụ cười ôn nhu của Lương Vận Hàm, trong lòng thỏa mãn vô cùng.

Văn Dư bỗng nhiên xoay người đè Lương Vận Hàm, đầu tiên hôn một hồi, sau đó liền ngửi đi ngửi lại trên người nàng như động vật nhỏ, tiếp đến lại xoa xoa lại rồi l**m hôn. Lương Vận Hàm sủng nịch tùy ý Văn Dư làm càng, ngày đông thế này, nàng một chút cũng không muốn rời giường.

Lương Vận Hàm sờ sờ tóc Văn Dư, âm thanh biếng nhác hỏi:

"Ngày hôm nay chị không đi làm hả ?"

"Em mong chị đi làm?"

Lương Vận Hàm nâng mặt Văn Dư lên, cười hỏi:

"Chị thật sự muốn chìm đắm trong ôn nhu a?"

"Giang sơn và những thứ khác làm sao quan trọng bằng mỹ nhân như em a!"

Văn Dư gấp gáp tránh tay Lương Vận Hàm, lại vùi đầu tiếp tục thưởng thức thân thể mềm mại nàng. Lương Vận Hàm cười trốn, hai người náo loạn thành một đoàn. Náo loạn một lúc, Văn Dư ôm vào lòng Lương Vận Hàm, giúp nàng chỉnh chăn, hôn nhẹ tóc mai của nàng, nói:

"Sắp đến năm mới rồi, em phải về nhà đúng không?"

"Ân. Mấy ngày trước mẹ em gọi điện thoại, em cũng định về nhà. Năm trước tưởng rằng có thể rãnh rỗi trở về một chuyến, thế nhưng không được. Thế nên năm nay chắc chắn không thể không về, em phải về thăm ba mẹ."

"Ừ."

"Chị thì sao? Cũng phải về nhà à?"

"Ừ."

Văn Dư ngừng một lúc, nói thật:

"Năm mới chị mang em về nhà chị được không?"

Lương Vận Hàm cười nhẹ nhàng nhìn Văn Dư, nàng nhìn thấy sự kiên định cùng nghiêm túc trong ánh mắt Văn Dư, lòng tràn đầy ấm áp. Qua một lúc lâu, Lương Vận Hàm mới lên tiếng:

"Văn Dư, em không để ý đến những cái này."

Văn Dư cảm thấy Lương Vận Hàm luôn thấu hiểu mình. Bất luận cô làm cái gì, nàng luôn có thể đứng góc độ của mình cố gắng tìm hiểu và tiếp thu, điều này làm cho Văn Dư vô cùng cảm động. Cô sâu sắc cảm giác được, có thể yêu nữ nhân như vậy, cũng được nữ nhân như vậy yêu, là một chuyện vô cùng hạnh phúc và kiêu ngạo.

Sau đó, cô nghĩ đến quãng thời gian trước Cao Lam nhắc chuyện bộ trưởng hạng mục còn trống, đã đến thời điểm thích hợp để Văn Dư tranh cử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!