Văn Dư nhìn chằm chằm Lương Vận Hàm, ánh mắt càng ngày càng toát ra lửa nóng
"Vận Hàm, giúp chị xem thử bộ trang phục nào thì thích hợp"
Văn Dư vừa nói vừa kéo Lương Vận Hàm vào phòng thử đồ. Vừa đóng cửa lại Văn Dư liền từ phía sau ôm chặt Lương Vận Hàm, tấm gương trên cửa phản chiếu bộ dáng thân mật của hai người.
Văn Dư nhịn không được hôn lên cổ và lỗ tai Lương Vận Hàm. Không khí xung quanh trong chốc lát bị đốt nóng, Lương Vận Hàm tay vịn vào đôi tay Văn Dư đang ôm lấy eo mình, nhìn động tác Văn Dư qua gương, thân thể cùng thị giác hai nơi đều bị tập kích làm Lương Vận Hàm toàn thân như nhũn ra.
"Văn Dư..."
Lương Vận Hàm thấp giọng gọi tên Văn Dư
"Chị biết, nhưng chị thật sự rất nhớ em..."
Văn Dư ở một bên vừa hôn lỗ tai của Lương Vận Hàm vừa thấp giọng thì thầm. Lại v**t v* an ủi trong chốc lát, Văn Dư mới vừa lòng buông lỏng ra Lương Vận Hàm, khuôn mặt Lương Vận Hàm ửng đỏ hiện rõ qua gương, tay Văn Dư nhẹ nhàng v**t v* mặt nàng
"Hiện tại chị thật sự rất muốn hôn em, lại rất muốn thân mật v**t v* em..."
Văn Dư một bên tiếp tục ôn nhu v**t v* khuôn mặt Lương Vận Hàm, một bên thấp giọng thì thào
"Nơi này... còn có nơi này..."
Văn Dư một tay thuận tiện từ cổ hướng xuống phía dưới, lưu luyến tại xương quai xanh của Lương Vận Hàm
"Chị muốn hôn nơi này..."
Tay kia thuận hướng từ eo đi lên, vuốt qua bụng dưới, lại hướng phía trên di chuyển, dán tại n** m*m m** trước ngực, xúc cảm nhẹ nhàng
"Còn có chỗ này..."
Bên tai truyền đến tiếng nói trầm thấp của Văn Dư, ánh mắt Lương Vận Hàm nhìn vào trong gương, nhìn đến những nơi trên thân thể mình bị đôi tay Văn Dư chạm qua, thân thể nổi lên từng đợt từng đợt phản ứng, nàng rõ ràng cảm nhận được một dòng nước ấm chảy ra.
Rốt cuộc chịu không được dạng này ái muội cùng thân mật, Lương Vận Hàm hít sâu mấy hơi, bắt lấy hai tay Văn Dư, xoay người mặt đối mặt nhìn Văn Dư
Giờ phút này ánh mắt Văn Dư lại sâu không thấy đáy, khiến tim Lương Vận Hàm đập rộn lên, nàng biết trong mắt Văn Dư đều là nồng đậm tình ý cùng d*c v*ng. Đối mặt với sự trêu chọc của Văn Dư, Lương Vận Hàm chợt phát hiện mình ngay cả một chút năng lực chống cự đều không có. Văn Dư nhắm mắt lại, thời điểm lần nữa mở ra đã đổi lại ánh mắt ôn nhu
"Thật xin lỗi, vì em quá mê người, chị không tự chủ được muốn thân cận em"
Lương Vận Hàm vốn hô hấp đang dồn dập, nghe Văn Dư nói xong trên mặt ửng đỏ càng sâu
"Mau đi ra đi"
Nói xong xoay người đẩy cửa, vội vàng đi ra ngoài. Trong phòng đã không có người, Kevin cùng một người thợ trang điểm khác đã sớm rời khỏi. Văn Dư đi ra theo, vừa cười vừa nói
"Chị đi tìm họ, em chờ chị ở đây"
Lương Vận Hàm giờ phút này có chút không dám nhìn Văn Dư, gật gật đầu nhìn về nơi khác. Văn Dư nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của nàng lại muốn tới gần, nhưng cũng may là cô nhịn được, dứt khoát xoay người rời phòng.
Văn Dư mang theo hai thợ trang điểm lần nữa trở vào, Lương Vận Hàm đã khôi phục lạnh nhạt thường ngày. Văn Dư lần này không tiếp tục nghịch ngợm, nghiêm túc đi theo thợ trang điểm thử trang phục. Kevin đem đầu tóc có chút rối bời của Lương Vận Hàm lần nữa xử lý tốt, toàn bộ quá trình đều duy trì mỉm cười lễ phép.
Lương Vận Hàm nhìn Văn Dư ở một bên thử trang phục, nàng phát hiện tỉ lệ thân hình Văn Dư rất tốt, bả vai so sánh với phụ nữ bình thường có chút rộng hơn, eo rất nhỏ, chân lại rất dài và thon, dạng người như thế này mặc quần áo sẽ rất tạo hình.
Lúc cùng một chỗ với nhà thiết kế, Văn Dư đều là nhếch môi, thật sự không đoán ra nét mặt của cô. Có chút lạnh lùng, có chút nghiêm túc, cùng với Văn Dư trước mặt mình một chút cũng không giống.
Văn Dư cầm điện thoại cúi đầu ấn mấy lần, sau đó tiếp tục thử đồ. Điện thoại Lương Vận Hàm nhận được một tin nhắn ngắn nhắc nhở
"Còn nhìn chị nữa chị sẽ không nhịn được mà khi dễ em"
Lương Vận Hàm tranh thủ thời gian trở về giao diện chính của điện thoại, nàng sợ Kevin trông thấy nội dung tin nhắn. Nhịp tim lại gia tốc, gia hoả này! Hư hỏng!!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!