Hai người ăn tối xong trở về cũng đã gần sáng. Vừa vào cửa, Văn Dư liền cảm thán
"Vẫn là ở nhà tốt nhất"
Lương Vận Hàm cười cười
"Chị còn phải làm việc sao?"
"Không có. Tắm một chút liền đi ngủ sớm thôi!"
Hai người thu thập xong, tựa sát vào nhau nằm ở trên giường. Lương Vận Hàm ngủ không được, trong lòng nàng luôn canh cánh chuyện vừa rồi, không biết có nên hỏi hay không, đang lúc rầu rĩ không biết làm sao, bên tai truyền đến thanh âm có chút khàn khàn của Văn Dư
"Đang suy nghĩ gì?"
"Chị còn chưa ngủ?"
Văn Dư điều chỉnh tư thế một chút, để Lương Vận Hàm nằm được thoải mái hơn, nhắm mắt lại nói
"Có việc gì đừng tự mình rối rắm, nói ra sẽ dễ chịu hơn"
"Chị sẽ trả thù vị chủ nhiệm kia sao?"
"Tạm thời sẽ không"
"Vì sao?"
"Hiện tại đang là thời điểm mấu chốt của việc hợp tác, trước đó chị đã hạ uy phong của hắn một lần. Bậy giờ không thích hợp lại làm vậy, nếu không sẽ làm cho cả hai bên khó xử. Đợi đến lúc mọi chuyện vững vàng, chị sẽ trừng trị hắn sau."
Lương Vận Hàm cảm giác được mỗi lúc Văn Dư nhắc đến tên chủ nhiệm kia, cả người luôn mang theo một cỗ tàn nhẫn. Đây có lẽ là điều thương trường không thể thiếu, nhưng Lương Vận Hàm lại có chút bận tâm, nàng lo Văn Dư vì vậy mà bị tổn thương.
Nhưng Lương Vận Hàm nghĩ kĩ lại, trên thương trường lúc nào cũng là "mưa máu gió tanh", nếu Văn Dư không phải đã từng trải qua tất cả thì làm sao có thể đạt được vị trí hiện tại. Nghĩ như thế, Lương Vận Hàm bất giác sinh ra cảm giác tự hào. Nàng nắm chặt tay Văn Dư, trở mình ôm eo cô, mặt cọ xát vào cổ Văn Dư, chuẩn bị đi ngủ.
Văn Dư cười nói
"Em hôm nay là cố ý hay vô tình câu dẫn chị nhiều lần như vậy, em có biết không hiện tại chị đang đè nén lửa nóng hừng hực a!"
Lương Vận Hàm nghe xong, thân thể cứng đờ, không dám động đậy. Văn Dư bật cười, bất đắc dĩ nói
"Không trêu chọc em nữa! Tranh thủ thời gian ngủ sớm đi"
Sáng ngày thứ hai, Văn Dư bị mùi cơm chín đánh thức, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường một chút, mới 7 giờ sáng. Văn Dư mơ mơ màng màng lại ngủ thiếp đi, cô đã rất lâu rồi không có giấc ngủ ngon như vậy.
Những năm nay, Văn Dư đã hình thành thói quen ngủ trễ, bởi vì áp lực công việc quá lớn, chất lượng giấc ngủ ngày càng không tốt. Thế nhưng ôm lấy Lương Vận Hàm cùng nhau ngủ, cả một đêm cô ngay cả mộng đều rất ít.
Văn Dư còn chưa có ngủ dậy, Lương Vận Hàm xem xét thời gian liền đi vào phòng ngủ gọi Văn Dư rời giường
"Văn Dư?"
Lương Vận Hàm khẽ đẩy người đang còn cuộn mình trong chăn, không có động tĩnh
"Văn Dư, rời giường nhanh lên, một lúc nữa chị còn phải đi làm"
Vẫn không có động tĩnh, Lương Vận Hàm dùng sức vỗ vỗ "cuộn bánh tét" đang nằm lì trên giường kia
"Văn Dư! Mau dậy đi!!!"
Văn Dư bất đắc dĩ thò đầu ra ngoài, ánh mắt mông lung, nhìn thấy Lương Vận Hàm, cũng không nói chuyện
Lương Vận Hàm bị bộ dạng lúc này của Văn Dư chọc cười, nàng xoa xoa tóc cô
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!