Chương 29: (Vô Đề)

Hai người về đến nhà. Vừa đóng cửa thật kỹ, còn chưa kịp bật đèn, Văn Dư liền hôn Lương Vận Hàm đến nỗi trời đất quay cuồng. Lương Vận Hàm bị giật mình, đẩy không ra, đành phải để mặc cho cô kích động làm gì thì làm.

Người này a, vừa rồi tại tiệm cơm, vừa vội vàng tính tiền xong đã lôi kéo Lương Vận Hàm lên xe. Trên đường đi ngoại trừ nắm chặt tay Lương Vận Hàm, một câu đều không nói.

Nhìn thấy cô rõ ràng là dáng vẻ khẩn trương, nhiều lần Lương Vận Hàm đều nhịn cười không được. Trước đó Văn Dư hay nói lảm nhảm đủ thứ chuyện dường như trở thành một người hoàn toàn khác vậy!

Đầu lưỡi Văn Dư vội vàng đẩy ra hàm răng Lương Vận Hàm, ở bên trong mạnh mẽ mà trườn tới, quét qua trong miệng khiến Lương Vận Hảm cảm thấy mình tê dại đi, không khí càng ngày càng mỏng manh.

Cảm nhận được Lương Vận Hàm có chút giãy dụa, Văn Dư mới chậm dần tốc độ, buông ra môi của Lương Vận Hàm, hai người tựa trán vào nhau, kịch liệt th* d*c. Lương Vận Hàm bị hôn đến nổi toàn thân như nhũn ra, nàng tựa vào Văn Dư, hai tay nắm chặt vạt áo Văn Dư. Qua một lúc lâu, Lương Vận Hàm đột nhiên vui vẻ, hỏi

"Ngươi có phải hay không tài hoãn quá thần a?"(Chị có phải hay không bây giờ mới phục hồi tinh thần?)

Văn Dư ôm chặt người trong lòng, nói:

"Đến hiện tại chị vẫn cảm thấy có chút không thật. Em thật sự chấp nhận chị đúng không?"

Tay Lương Vận Hàm nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng Văn Dư, thấp giọng đáp

"Ừm"

Văn Dư ôm sát Lương Vận Hàm, cô cảm thấy trong lòng giống như có chỗ nào đó được lấp đầy.

"Trước tiên bật đèn lên đã !"

Văn Dư nghe lời mở đèn, sau đó hưng phấn đi tới đi lui trong phòng, chỉ còn kém chưa có khoa tay múa chân! Lương Vận Hàm ngồi trên ghế salon nhìn cô, nhịn không được cười lên

Nụ cười vui vẻ duy trì trên mặt Văn Dư. Nghe thấy tiếng cười, cô dần dần thu cười lại, đi đến bên cạnh ghế salon ngồi xổm xuống bên chân Lương Vận Hàm, kéo qua tay của nàng rồi nắm chặt, ngẩng đầu ánh mắt nghiêm túc nhìn Lương Vận Hàm, nói :

"Vận Hàm, bây giờ chị cảm thấy cuộc đời của chị hình như đã hoàn chỉnh rồi. Loại cảm giác này, vượt xa cảm giác thoả mãn khi chị đạt được thành tích trong sự nghiệp. Em vừa rồi hỏi chị có phải hay không tài hoãn quá thần(mới phục hồi tinh thần), chị cho em biết, cảm giác như vậy chị chưa từng có, trên đường đi chị đều cẩn thận phẩm vị, chị muốn đem cảm giác này khắc sâu vào lòng"

Lương Vận Hàm một bên mỉm cười lắng nghe Văn Dư nói chuyện, một bên đưa tay véo nhẹ vành tai của cô.

"Vận Hàm, chị sẽ vì tương lai của chúng ta làm rất nhiều dự định. Nhưng chị cũng hiểu được, có một số việc không thể chỉ có dự định là được, nhất là tình cảm. Tương lai chúng ta có thể sẽ phải đối mặt với một số áp lực, một số áp lực không thể tưởng tượng được. Nhưng cho dù xảy ra chuyện gì, chị chỉ hy vọng một điều, đừng dễ dàng buông tay, được chứ?"

Văn Dư chăm chú nhìn Lương Vận Hàm, cô đang đợi Lương Vận Hàm trả lời. Lương Vận Hàm dùng ánh mắt hết sức dịu dàng nhìn Văn Dư trong chốc lát, đáp

"Văn Dư, có lẽ chị còn chưa hiểu rõ em, em không phải là một người dễ dàng quyết định chuyện gì. Nhưng một khi đã quyết định, thì sẽ kiên trì đến cùng. Em hiểu rõ sự lo lắng của chị, thế nhưng em cũng muốn nói với chị, áp lực của chị so với em có lẽ sẽ lớn hơn, em cũng hi vọng chị sẽ không xem thường phần tình cảm này mà dễ dàng từ bỏ. Giữa hai chúng ta, có lẽ chỉ có một lần cơ hội, chúng ta đều nên trân trọng, được chứ?"

Văn Dư chăm chú nhìn Lương Vận Hàm, trong ánh mắt của nàng không chỉ như nước nhu tình, càng lộ ra một sự kiên định. Dần dần, Văn Dư cảm giác con mắt có chút ướt át. Cô bỗng như nghĩ đến thật ra nước vốn rất ôn nhu dịu dàng, nhưng lại có thể cuốn trôi tất cả sự vật trên đường nó đi qua, con người cũng như thế.

Lương Vận Hàm lựa chọn tiếp nhận, đồng thời cũng sẽ dùng phương pháp riêng của nàng để cố gắng, che chở chút tình cảm này. Rốt cuộc Văn Dư có thể yên tâm, cô hiểu rõ Lương Vận Hàm lúc này thật sự nghiêm túc.

Bao buồn lo trong chớp mắt đã bay mất, Văn Dư lại bắt đầu nghịch ngợm. Cô quan sát tỉ mỉ Lương Vận Hàm từ trên xuống dưới, Lương Vận Hàm bị nhìn chằm chằm có chút tê cả da đầu, nhịn không được hỏi

"Chị đang nhìn cái gì?"

"Chị đang nhìn bảo bối của chị a!"

Văn Dư một mặt nghiêm chỉnh trả lời. Lương Vận Hàm lập tức đen mặt lại. Nhìn Văn Dư trước mắt giống như một đứa trẻ, Lương Vận Hàm cảm thấy càng tiếp xúc với Văn Dư, càng cảm thấy so với ấn tượng đầu tiên càng khác biệt. Nhưng lại bởi vì cô ở trước mặt nàng tình nguyện bộc lộ một bộ mặt khác mà cảm thấy có một loại cảm giác đặc biệt thân mật.

"Muộn lắm rồu, nhanh đi rửa mặt ! Ngày mai không phải còn phải đi làm sao?"

"Tâm trạng của chị đang rất vui, làm sao có thể ngủ được?"

"Chị cũng có thể dễ dàng không giữ được bình tĩnh vậy sao?"

Văn Dư ngây ngốc cười

"Gặp được em thì cái gì cũng đều mất hiệu lực"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!