Editor: Hi
Beta: Esley
Sùng Hân rất nhanh thì xuống lầu, đi đến bên cạnh Lương Vận Hàm. Kỳ thật Lương Vận Hàm đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, lần trước đã che giấu Sùng Hân, lần này mặc kệ Sùng Hân có nhìn thấy hay không, Lương Vận Hàm đều quyết định sẽ mang chuyện của Văn Dư nói với cô.
Lương Vận Hàm không những xem Sùng Hân như bạn thân mà còn xem cô như em gái, nàng không đành lòng cũng không muốn tiếp tục giấu diếm cô, huống hồ nàng còn chưa làm rõ quan hệ với Văn Dư, hết thảy đều chưa biết. Lương Vận Hàm không muốn để cho sự mơ hồ không rõ ràng này đả thương Sùng Hân.
"Em muốn ăn sushi cá sống"
"Được"
"Chị đại em"
"Tốt!"
Hai người đón xe đến "Tĩnh Đạo", một nhà hàng Nhật có chút danh tiếng. Hai người chọn một gian phòng rồi ngồi xuống, Sùng Hân thật sự không khách khí gọi thật nhiều thức ăn!
Vừa rồi Văn Dư gửi đến một tin nhắn,
"Mới lên phi cơ, máy bay chưa cất cánh đã bắt đầu thấy nhớ em"
Lương Vận Hàm liếc mắt nhìn màn hình, nhưng bởi vì đang cùng Sùng Hân bàn bạc về bệnh tình của bác cô nên cũng không lập tức trả lời. Rất nhanh lại có một tin nhắn được gửi đến
"Lương tiếp viên trưởng, em không trả lời tin nhắn chị thật sự không muốn bay a!"
Lương Vận Hàm nở nụ cười nhưng vẫn không trả lời.
Chốc lát sau lại một tin nhắn được gửi đến
"Khi nào về sẽ xử em!"
Sùng Hân đoán được là tin nhắn của Văn Dư, mặc dù Lương Vận Hàm không có trả lời, nhưng ánh mắt lại lộ ra ý cười. Trong lòng Sùng Hân chỉ biết thở dài, thôi thì chúc phúc hai người vậy!
Lương Vận Hàm nhân lúc Sùng Hân đang bận gọi thức ăn liền cấp tốc gửi tin nhắn cho Văn Dư, nói cho cô biết nàng đang cùng Sùng Hân dùng bữa, cũng định sẽ nói tất cả mọi việc với Sùng Hân.
"Hẳn là Văn Dư đi!"
Sùng Hân nháy mắt, mỉm cười hỏi.
Lương Vận Hàm có chút cứng đờ người, nhưng rất nhanh nàng liền hiểu rõ, Sùng Hân đã biết. Nàng chỉ có chút buồn bực vì sao Sùng Hân lại biết nhanh như vậy.
"Nhìn em làm gì? Chị còn không mau không chủ động khai báo mọi chuyện! Cho chị thêm một cơ hội, nếu còn không thẳng thắn thành thật, em sẽ tuyệt giao với chị!"
Sùng Hân nói xong còn cố tình chống cằm quay sang một bên.
Ban đầu Lương Vận Hàm có chút quẫn bách, sau đó nhìn vào đôi mắt có chút ướt át của Sùng Hân liền hiểu, nha đầu này không chỉ biết mà còn đã tiếp nhận, hiện tại ngược lại đến để an ủi nàng.
"Sùng Hân. Thật xin lỗi, chị..."
Sùng Hân thôi trêu đùa, chân thành nói,
"Chị Hàm, chuyện tình cảm không có đúng sai, càng không bàn đến chuyện đến trước hay đến sau, chỉ có yêu và không yêu. Cách làm người của chị, em hoàn toàn hiểu rõ, chị không phải loại người đoạt người yêu của kẻ khác"
"Sùng Hân, hiện tại Văn Dư với chị chỉ là bạn bè"
"Không phải các đoạn tình cảm lưu luyến đều bắt đầu từ tình bạn sao?"
"...."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!