Chương 20: (Vô Đề)

Editor: Gyunen

Beta: Hoon, Esley

Tiếng chuông vang lên, là Sùng Hân gọi.

"Sùng Hân."

"Chị Hàm, chị ở đâu?"

"Ở sân bay, chị mới vừa được một người bạn đưa tới. Em thì sao?"

"Em cũng ở đây, em thấy chị rồi!"

"Hả? Em ở đâu?"

"Em ở lầu hai."

"Chị đi tìm em nha?"

"Chị ở yên đó chờ em đi, em đi tìm chị. À, chị ăn cơm chưa?"

"Còn chưa có, em xuống đây đi, chị mời em ăn cơm."

"Vậy chị nhất định phải mời em ăn một bữa thật ngon nha!"

"Không thành vấn đề."

Quãng thời gian trước, bác của Sùng Hân đến thành phố T khám bệnh, hôm nay Sùng Hân đến để tiễn gia đình bác trở về. Cô cùng anh họ đang thảo luận về hình mẫu lý tưởng, anh họ liền chỉ xuống lầu, nói với Sùng Hân,

"Ầy, kiểu đó! Anh thích mỹ nữ lạnh lùng cao ngạo!"

Sùng Hân nhìn xuống, mỹ nữ được anh họ nhắc đến chính là Lương Vận Hàm. Còn người đi bên cạnh nàng chính là Văn Dư. Sùng Hân trong lòng tê rần, thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện tình cảm cũng không thể ép buộc.

Mặc dù cô có chút hâm mộ và đố kị đối với Lương Vận Hàm, nhưng tuyệt đối không có oán hận. Bởi vì đối với cô Lương Vận Hàm không chỉ là một bạn tốt mà còn giống như một người chị gái.

Sùng Hân là một người dám yêu dám hận, khi còn học đại học, cô từng hẹn hò với một học tỷ học viện ngoại ngữ, quá trình từ lúc mới quen đến khi yêu nhau cũng coi như oanh oanh liệt liệt, nhưng sau khi tốt nghiệp học tỷ nghe theo sự an bài của gia đình ra nước ngoài sinh sống, hai người bị ép rời xa nhau. Tuy rằng cuối cùng hai người không đến bên nhau được, thế nhưng đoạn tình cảm đó đối với Sùng Hân vẫn là một phần ký ức quý giá.

Sau khi tốt nghiệp Sùng Hân liền thi vào hàng không, trở thành một nữ tiếp viên hàng không ưu tú. Thế nhưng đoạn thời gian đó cũng là thời điểm mà nàng đau lòng nhất, đối mặt với không ít người khác phái theo đuổi, Sùng Hân thực sự không có tinh thần ứng phó, sau đó cô đành quyết định dứt khoát công khai xu hướng tính dục của mình.

Sùng Hân không thèm để ý ánh mắt của người khác, cô cảm thấy đời người ngắn ngủi vô thường, có thể gặp được tri kỷ vốn đã không dễ, cũng không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì bất ngờ. Vì vậy quý trọng duyên phận mới coi như không uổng một đời. Đương nhiên, c*̃ng có rất nhiều người xem cô như kẻ 'lạc loài', Sùng Hân vốn dĩ đã có dung mạo xinh đẹp, tố chất tốt, điều này dễ dàng khiến người khác đố kỵ, huống chi cô còn công khai xu hướng tính dục của mình, tự nhiên trở thành đề tài của không ít người.

Có một lần, ở trên chuyến bay Sùng Hân bị hành khách hung hăng khi dễ. Lúc đó Sùng Hân là nữ tiếp viên hàng không thực tập, theo quy định phải đi theo tiếp viên trưởng học tập. Chuyến bay lần đó là máy bay loại nhỏ, hành trình cũng không được coi là xa, bởi vậy cô được sắp xếp đi theo tiếp viên trưởng lưỡng khoang* Vu Lan Miểu thực tập. Vu Lan Miểu là một người nổi tiếng thích nhiều chuyện, Sùng Hân cũng biết, thế nhưng đành hết cách, chỉ có thể tận lực hoàn thành tốt công việc của mình, ít gây phiền toái.

*tiếp viên trưởng lưỡng khoang: tiếp viên trưởng của hai khoang hành khách.

Kết quả, Vu Lan Miểu cố tình để Sùng Hân đưa cà phê cho một hành khách dị ứng cà phê, hành khách này thực ra nằm trong danh sách đặc biệt bị đánh dấu, tính tình rất kén chọn. Kết quả có thể tưởng tượng được, vị khách đó la hét giận dữ , không những mắng Sùng Hân từ đầu đến chân một trận, mà còn tuyên bố muốn khiếu nại.

Vu Lan Miểu chỉ đứng ở một bên, mặt ngoài như đang trấn an hành khách, nhưng thật ra là đang quở trách Sùng Hân không đúng. Lúc đó dù sao cô cũng còn trẻ tuổi, biết rõ là bị hãm hại, nhưng cũng không nhịn được khi bị nhục mạ, Sùng Hân quyết tâm thà rằng bị đình chức cũng phải trút giận. Trong lúc cô chuẩn bị tháo bảng tên thực tập xuống để cùng vị khách nọ đôi co, thì bên cạnh có một người đè tay cô lại, đó chính là Lương Vận Hàm.

Lương Vận Hàm khi đó còn chưa thăng chức lên tiếp viên trưởng lưỡng khoang, hôm đó nàng chỉ đi thay ca của người khác. Sùng Hân biết Lương Vận Hàm là đệ nhất mỹ nữ của hãng hàng không, hơn nữa còn là một mỹ nhân lạnh lùng. Nhưng bởi vì cô chưa từng được tiếp xúc với Lương Vận Hàm, nên không thể tính là quen biết nhau.

Lương Vận Hàm đè tay Sùng Hân xuống, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu bảo cô rời đi, khi đó Sùng Hân còn tức giận, con mắt đỏ bừng, ngoan cố không chịu đi. Lương Vận Hàm dùng sức đẩy cô một hồi, rồi đứng đối diện Vu Lan Miểu ở một bên nói,

"Tiếp viên trưởng, ngài ngày đầu hướng dẫn Sùng Hân đã xảy ra chuyện như vậy sợ là cũng không tránh khỏi bị liên lụy. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên em ấy lên máy bay, có thể do quá khẩn trương không nghe rõ lời của tôi nói, tôi bảo em ấy giúp tôi đem cà phê đưa cho nữ hành khách kia, em ấy đã nhớ nhầm chỗ ngồi."

Vu Lan Miểu trong rất không thoải mái, cô ta dạy dỗ người khác, khi nào đến lượt Lương Vận Hàm ra mặt. Vẻ mặt cô ta tối xầm lại, cười gằn không lên tiếng. Lương Vận Hàm không để ý đến cô, quay sang nói với vị hành khách nọ:

"Vị tiên sinh này, vừa nãy có một vị khách khoang phổ thông đột ngột phát bệnh, phần lớn tiếp viên đều đến đó chăm sóc. Để không ảnh hưởng các hành khách khoang hạng nhất, chúng tôi mới tạm thời sắp xếp nhân viên thực tập đưa cà phê đến chỗ ngài, có thể do cô ấy quá căng thẳng, nhớ nhầm vị trí, mong ngài thứ lỗi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!