Editor: Gyunen
Beta: Esley
Hai người ngồi trên sô pha, cùng ăn một hộp sushi. Văn Dư rất thích ăn sushi, nhưng cô không biết làm.
"Thật ngại. Nhà tôi không còn đồ ăn khác, hôm qua phải bay đi Đài Bắc, cho nên không dám mua đồ ăn sẵn cất vào tủ lạnh, sợ để lâu quá sẽ hư."
"Ừm, có đồ ăn là tốt rồi."
"Em thích ăn sushi sao?"
"Bình thường, chị rất thích ăn?"
"Ừm, vô cùng thích."
Lương Vận Hàm cùng Văn Dư nói chuyện, liếc nhìn điện thoại cảm thấy khó hiểu, tại sao im lặng như vậy? Ngay cả Sùng Hân cũng không gọi nàng. Có điều điện thoại sắp hết pin, mong là không chậm trễ công việc. Văn Dư c*̃ng cầm điện thoại lên nhìn, kết quả phát hiện điện thoại không có tín hiệu.
"Điện thoại di động của em có tín hiệu không?"
Văn Dư nhắc Lương Vận Hàm, nàng cúi đầu vừa nhìn, đúng là điện thoại bị mất tín hiệu, hèn gì! Đây cũng không phải chuyện gì tốt lành, cả ngày không ai liên lạc được, đặc biệt là nha đầu Sùng Hân kia, không tìm được nàng chắc chắn sẽ lo lắng.
Văn Dư cầm điện thoại đi tới đi lui tìm tín hiệu, đến bên cửa sổ một lúc mới bắt được.
"À, bên này có tín hiệu."
Lương Vận Hàm c*̃ng đi đến, Văn Dư cầm hai cái đệm đặt ở bên cửa sổ, lại lấy một tấm chăn mỏng từ trong phòng. Lương Vận Hàm đang liên hệ sân bay, từ khi có tín hiệu, điện thoại nàng không ngừng vang lên âm thanh nhắc nhở, rất nhiều người tìm nàng.
Văn Dư khoác tấm chăn mỏng lên người Lương Vận Hàm, Lương Vận Hàm một bên nói điện thoại một bên nở nụ cười toả sáng với Văn Dư. Dù trời rất tối, thế nhưng dựa vào ánh trăng bên ngoài khung cửa sổ, Văn Dư đã bị nụ cười này đả động rồi. Cô bỗng nhiên có chút vui mừng khi có trận bão tuyết này.
Liên hệ sân bay xong, Lương Vận Hàm rối rắm không biết trả lời Sùng Hân như thế nào, lẽ nào nói cho cô biết nàng và Văn Dư đang ở bên nhau? ở nhà Văn Dư? Cô có phải sẽ suy nghĩ nhiều hay không? Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định gian nan.
"Văn Dư, tôi nghĩ hay là đừng nói cho Sùng Hân biết hai chúng ta đang ở cùng nhau tại đây đi. Tôi sợ em ấy suy nghĩ nhiều."
"Ừm, cũng được."
Văn Dư đột nhiên cảm thấy mình và Lương Vận Hàm giống như đang vụng trộm.
"Alo, ... ở đây không có tín hiệu, Chị mới vừa phát hiện... Không còn phòng ngủ, đúng lúc gặp bạn, nên chị đi nhờ xe đến nhà cô ấy... Chị mới ngủ một giấc đến bây giờ. Ừm, thật không? ... Chị c*̃ng không nhìn thấy..."
Lương Vận Hàm cúp điện thoại, hai người ai cũng không lên tiếng, chuyện Sùng Hân để cho hai người đều cảm thấy có chút lúng túng. Một lát sau, Văn Dư mở miệng trước,
"Hai người đang sống ở thành phố nào?"
"Thành phố T."
"À, dự án mới của tôi cũng ở Thành phố T."
"Thật không?"
"Trước đây tôi đến đó rất nhiều lần, nhưng đều là để khảo sát, tới lui vội vàng. Nếu như dự án lần này thành công thông qua xét duyệt, tôi sẽ lưu lại thành phố T một đoạn thời gian."
"Tốt, đến lúc đó tôi mời chị ăn cơm. Cảm ơn chị giúp tôi nhiều như vậy."
"Không cần khách sáo."
Hai người trò chuyện câu được câu không. Không biết có phải vì rượu hay không, Văn Dư ngửi được trên người Lương Vận Hàm tỏa ra một mùi hương mê người. Hai người dùng cùng loại sữa tắm, thế nhưng Văn Dư lần đầu cảm thấy mùi này rất dễ chịu.
Văn Dư một bên đong đưa ly rượu, một bên suy nghĩ buổi tối ở nơi này cúp điện cảm giác có chút trêu chọc lòng người. Văn Dư vô thức muốn tới gần Lương Vận Hàm, thế nhưng lý trí đã dừng ý nghĩ to gan này lại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!