Giản Thượng Ôn không ngờ Phỉ Thành lại chú ý đến chi tiết đó. Đúng là đầu óc của một cậu trai trẻ, còn non nớt lắm. Cậu bật cười, chậm rãi lên tiếng:
"Kinh nghiệm phong phú thì sao chứ? Cũng đâu có ai quy định rằng tình cảm nhất định phải nghiêm túc."
Với Phó Cẩn Thành, Lương Thâm thì "tình cảm" mà cậu nhận được chỉ là một chuỗi vết thương chằng chịt. Có những mối quan hệ đáng trân trọng, nhưng cũng có những thứ, khi nhớ lại, chỉ thấy kinh tởm mà thôi.
Những lời này rơi vào tai Phỉ Thành chẳng khác nào châm ngòi nổ.
Hắn chỉ vào Giản Thượng Ôn, cả tay cũng run lên vì tức. Hèn gì lúc nãy hôn hắn, Giản Thượng Ôn lại chẳng chút do dự, không có tí cảm giác ngại ngùng nào. Thì ra, với Giản Thượng Ôn, những chuyện như thế này đã quá quen thuộc rồi! Phỉ Thành nhìn Giản Thượng Ôn đầy khinh thường.
Thế nhưng, Giản Thượng Ôn chỉ cười khẽ, đôi mắt hổ phách ánh lên nét tinh quái, như thể có thể nhìn thấu lòng người:
"Cậu nổi giận làm gì? Ghen à?"
Như bị chạm đúng chỗ đau, Phỉ Thành lập tức trừng mắt, hừ lạnh, kiêu ngạo nói:
"Anh đang tưởng tượng cái gì thế? Tôi mà đi ghen với anh á?"
Nghe vậy, Giản Thượng Ôn bật cười, trông chẳng khác nào một con cáo ranh mãnh, bướng bỉnh. Cậu lười biếng nói:
"Ừ nhỉ, Phỉ Thành cậu đẹp trai ngời ngời, tất nhiên không thể để mắt tới tôi rồi. Nhưng nếu vậy, sao không hợp tác với tôi nhỉ? Tôi giúp cậu theo đuổi người cậu thích?"
Nhìn nụ cười khó hiểu trên mặt Giản Thượng Ôn, Phỉ Thành cảm thấy khó chịu một cách kỳ lạ. Hắn đã nói là không thích Giản Thượng Ôn, nhưng chẳng phải nếu anh ta thích mình thì nên níu kéo sao? Vậy mà Giản Thượng Ôn lại không hề buồn bã, ngược lại còn sốt sắng muốn giúp hắn ghép đôi với người khác? Người này... đúng là chẳng có trái tim!
Thiên tài từ trước đến nay luôn kiêu ngạo, đặc biệt là những kẻ thành danh từ khi còn trẻ. Phỉ Thành ngả người ra sofa, mái tóc đỏ rối bời, ngũ quan sắc bén ánh lên vẻ tự tin cuồng ngạo của một kẻ sinh ra để tỏa sáng:
"Tôi theo đuổi người mình thích, không cần ai giúp."
Nói rồi, hắn liếc nhìn Giản Thượng Ôn:
"Hơn nữa, sao anh biết tôi không có cửa thắng?"
Giản Thượng Ôn nghe xong chỉ hơi nhướng mày, nở một nụ cười nhẹ.
Cậu đương nhiên biết rõ.
Sống lại một lần, Giản Thượng Ôn đã hiểu rõ mọi thứ. Ôn Cẩm là thụ chính của câu chuyện này, ngay từ đầu, cậu ta cũng không có chủ đích xây dựng dàn hậu cung. Ôn Cẩm từng yêu đơn phương một người—không phải thanh mai trúc mã Phó Cẩn Thành, không phải vị hôn phu Lương Thâm, cũng không phải siêu sao Kỳ Ngôn, càng không phải "cún con" Phỉ Thành—mà là tổng đạo diễn của chương trình, Thẩm Nghị.
Thẩm Nghị là một huyền thoại trong giới điện ảnh. Ngay từ bộ phim đầu tiên của mình, anh ta đã mời được những cái tên hàng đầu của showbiz. Xuất thân của Thẩm Nghị là một bí ẩn, chỉ biết anh ta có hậu thuẫn tài chính cực kỳ vững chắc. Chỉ cần dự án lọt vào mắt xanh của anh, kinh phí không bao giờ là vấn đề.
Ôn Cẩm đã phải lòng Thẩm Nghị ngay từ lần đầu gặp mặt tại một bữa tiệc. Vì muốn được anh ta để mắt đến, Ôn Cẩm thậm chí từ bỏ cuộc sống thoải mái ở nước ngoài, về nước gia nhập showbiz, chỉ mong có thể trở thành chàng thơ của Thẩm Nghị.
Thế nhưng, dù Ôn Cẩm có nổi bật thế nào, Thẩm Nghị vẫn chẳng hề để tâm.
Thậm chí, có lần Thẩm Nghị chuẩn bị làm một bộ phim mới, Ôn Cẩm say rượu đến tận cửa tự tiến cử, quyến rũ hết mức có thể. Nhưng Thẩm Nghị còn chẳng thèm nhìn, chỉ lạnh lùng bảo trợ lý đuổi cậu ta về với lý do "không tuyển diễn viên nghiệp dư". Từ đó trở đi, những người đàn ông kia mới có cơ hội tiếp cận Ôn Cẩm.
Nghĩ đến đây, Giản Thượng Ôn cảm thấy không cần vội vàng. Dù Ôn Cẩm có là "trung tâm vũ trụ" của mọi người đi chăng nữa, nhưng trên đời này luôn có những ngoại lệ.
"Thế thì đợi đến ngày mai xem sao." Giản Thượng Ôn đứng dậy, mỉm cười nhìn Phỉ Thành: "Đến lúc đó cậu tự đưa ra quyết định cũng chưa muộn."
Phỉ Thành cau mày: "Sao anh lại muốn giúp tôi?"
Giản Thượng Ôn nhún vai, tỉnh bơ đáp: "Coi như trả ơn cậu."
Phỉ Thành hơi sững người. Còn chưa kịp phản ứng, Giản Thượng Ôn đã bất ngờ tiến lại gần.
Ánh hoàng hôn chiếu lên sàn nhà kéo dài bóng hai người. Khoảng cách giữa họ bỗng thu hẹp lại.
Phỉ Thành ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt trên người Giản Thượng Ôn, bàn tay lạnh buốt của cậu bất ngờ chạm lên xương quai xanh của hắn—ngay vị trí vết cắn khi nãy—mang theo một cảm giác tê dại khó tả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!