Phỉ Thành hoàn toàn không kịp đề phòng. Trong khoảnh khắc ấy, hắn thậm chí chẳng kịp phản ứng, hoặc có lẽ kịp, nhưng đại não lại trống rỗng đến mức chẳng thể đưa ra bất kỳ hành động nào. Chỉ đến khi cơn đau rõ ràng truyền đến từ xương quai xanh, lý trí của hắn mới lập tức quay trở lại.
Giản Thượng Ôn như một con cáo nhỏ vừa nhấm nháp được con mồi ngon miệng, thong thả liếm nhẹ môi, ánh mắt đầy ung dung khi thấy Phỉ Thành chạm tay lên xương quai xanh của mình với vẻ mặt khiếp sợ. Nơi đó, rõ ràng hằn lên một dấu răng nhàn nhạt.
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa bên ngoài ngày càng gấp gáp. Giọng Ôn Cẩm vang lên đầy nghi hoặc:
"Không có ai trong đó sao?"
Bên ngoài, giọng của nhân viên ê
-kíp cũng thấp thoáng truyền vào:
"Hẳn là có, chưa thấy ai ra ngoài cả."
Ngay lúc này, hai người kia có thể đẩy cửa bước vào bất cứ lúc nào.
Cánh tay trắng nõn của Giản Thượng Ôn vẫn còn đặt trên cổ Phỉ Thành, giọng điệu mang theo chút lười nhác đầy thỏa mãn, nhắc nhở hắn: "Đồng ý tôi chưa?"
Cả lỗ tai lẫn cổ Phỉ Thành đều đỏ bừng, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng có va chạm da thịt với ai gần gũi đến vậy!
Quan trọng nhất là—
Nếu chuyện này thực sự xảy ra, hắn vẫn luôn cho rằng ít nhất cũng phải là một khung cảnh lãng mạn, ấm áp vào ban đêm. Ai mà ngờ được lại là ngay giữa ban ngày ban mặt, trên tấm thảm lông dê trong phòng nghỉ của chương trình, bên ngoài còn có người chờ để vào phòng!
Mặt Phỉ Thành đỏ lên, hắn hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn tĩnh rồi nghiến răng nghiến lợi mắng:
"Anh đúng là mặt dày thật đấy!"
Giản Thượng Ôn bật cười khẽ:
"Cậu chẳng phải đã có cơ hội kiểm chứng rồi sao?"
Sự tôn nghiêm đáng giá bao nhiêu chứ? Nếu cậu thực sự coi trọng thứ gọi là lòng tự trọng và danh dự, thì đã chết ngay từ lúc bị Phó Cẩn và Lương Thâm giam cầm tra tấn, chẳng thể sống nổi đến ngày hôm nay.
Có những người sinh ra đã có quyền theo đuổi tình yêu cao thượng, nhưng cũng có những người, chỉ để tiếp tục tồn tại đã phải dốc hết toàn bộ sức lực. Với một thiếu gia lớn lên trong nhung lụa như Phỉ Thành, hiển nhiên sẽ không bao giờ hiểu được điều đó.
Phỉ Thành bị câu nói của Giản Thượng Ôn chọc tức đến mức nghẹn lời.
Mắt thấy tay nắm cửa bên ngoài khẽ động, Phỉ Thành hoàn toàn hoảng loạn. Chưa từng gặp phải tình huống này bao giờ, đại não hắn lập tức trống rỗng, gần như không kịp suy nghĩ mà bật thốt lên: "Tôi đồng ý với anh."
Ngay sau đó, hắn liền chứng kiến Giản Thượng Ôn – người vừa rồi còn mang vẻ lười nhác – lập tức đẩy hắn ra. Không chỉ có vậy, cậu thậm chí còn nhanh chóng ấn hắn nằm xuống bên cạnh tấm thảm, tiện tay kéo áo tắm của hắn lên, rồi không biết từ đâu rút ra một chiếc tai nghe, động tác mau lẹ đặt nó lên đầu hắn. Chờ đến khi Phỉ Thành hoàn hồn lại, tay cầm trò chơi vừa nãy làm hắn mất thăng bằng đã quay trở lại trong tay.
Cùng lúc đó, Giản Thượng Ôn đứng dậy, đưa ngón trỏ lên môi làm động tác "suỵt" với hắn, sau đó mới đi tới cửa, vặn mở nút khóa.
Phỉ Thành trừng mắt nhìn—Anh ta khóa cửa từ bao giờ vậy?
Nghĩa là ngay từ đầu, Giản Thượng Ôn đã biết sẽ có người đến và chắc chắn họ không thể vào được. Cho nên, anh ta mới có thể nhàn nhã như vậy. Cả quá trình này, chỉ có một mình hắn là hoảng loạn mà thôi!
Phỉ Thành còn chưa kịp tiêu hóa xong tất cả, cửa đã bật mở.
Bên ngoài, Ôn Cẩm cùng nhân viên công tác đều sững sờ khi nhìn thấy người ra mở cửa là cậu. Bọn họ làm thế nào cũng không thể ngờ rằng, ở phòng khách quý phía 'Tia Sét' lại có thể nhìn thấy một người bên phía 'Đám Mây' bước ra từ trong phòng.
Trên gương mặt nhỏ của Ôn Cẩm tràn ngập kinh ngạc: "Giản ca, sao anh lại ở đây?"
Giản Thượng Ôn thản nhiên đáp: "À, tôi rảnh quá không có gì làm. Điện thoại bị thu rồi, tôi cũng không muốn đọc sách nên mới đến đây chơi game một lát. Do đang đeo tai nghe nên không nghe thấy tiếng gõ cửa. Vừa hay lúc nãy chơi xong mới phát hiện các cậu đứng ngoài."
Ôn Cẩm sững người, không ngờ mọi chuyện lại đơn giản như vậy, liền theo bản năng nhìn vào trong phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!