Chương 6: Một ngày bị bốn người đàn ông từ chối

Sau giờ trưa, hầu hết các khách mời đều quay về phòng nghỉ ngơi, nên công tác ghi hình cũng tạm dừng, tạo điều kiện để họ có chút thời gian thư giãn.

Hai giờ rưỡi chiều, mặt trời vẫn rực rỡ chói chang.

Một cánh cửa phòng vang lên tiếng gõ. Nhưng bên trong vẫn im lặng, không có động tĩnh gì. Người đứng ngoài hiển nhiên rất kiên nhẫn, tiếp tục chờ. Mãi đến vài phút sau, cánh cửa cuối cùng cũng mở ra.

Phỉ Thành khoác một chiếc áo choàng tắm dài, có lẽ vừa mới tắm xong. Tóc hắn được vuốt ngược ra sau một cách tùy ý, vừa lười biếng lại vừa phóng túng. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, ánh mắt còn vương chút mất kiên nhẫn vì bị quấy rầy.

Khi trừng mắt nhìn ra ngoài, trông có vẻ rất dữ.

Giản Thượng Ôn mỉm cười: "Chiều tốt lành."

Phỉ Thành dường như hơi bất ngờ: "Sao lại là anh?"

"Nếu không thì là ai?" Giản Thượng Ôn dựa vào khung cửa, giọng điệu lúc nào cũng nhẹ nhàng, uể oải, âm cuối kéo dài nhưng lại phảng phất như một chiếc lông vũ lướt qua lòng người. Cậu khẽ cười: "Người trong lòng của cậu?"

LKhông khí lạnh lùng vừa nãy của Phỉ Thành lập tức sụp đổ. Hai tai đỏ bừng, hắn trừng mắt nhìn người đối diện: "Anh nói linh tinh cái gì vậy?"

Giản Thượng Ôn chỉ cười, không nói gì thêm.

Phỉ Thành ngẩng đầu lên, cố tỏ ra bình tĩnh: "Tôi tưởng là nhân viên chương trình."

"À" Giản Thượng Ôn ra vẻ bừng tỉnh: "Thì ra là vậy."

Phỉ Thành: "......"

Không hiểu sao hắn lại có cảm giác như vừa bị nhìn thấu.

Dù là khách mời nhỏ tuổi nhất trong chương trình, lại chẳng có chút kinh nghiệm tình cảm nào, nhưng Phỉ Thành không phải là kẻ ngốc. Một người từng được ca tụng là thiên tài trong giới E

-Sport chắc chắn không dễ bị dắt mũi. Chỉ là vừa rồi chưa kịp đề phòng nên mới để mình rơi vào thế bị động. Nhưng rất nhanh, hắn đã lấy lại bình tĩnh.

Hắn hít sâu, gạt mọi suy nghĩ sang một bên, hỏi thẳng: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

Giản Thượng Ôn nhún vai: "Chỉ muốn sang đây ngồi một lát."

Phỉ Thành cau mày: "Lý do?"

"Nhà vệ sinh phòng tôi bị rò nước, đang sửa." Giản Thượng Ôn trả lời hết sức tự nhiên: "Tôi chẳng còn chỗ nào để đi cả, có thể ngồi nhờ ở đây một lúc không? Bên ngoài nóng quá."

Trên thực tế, cả khu biệt thự này đều có điều hòa trung tâm. Cái lý do này... mang đi lừa mấy đứa trẻ ba tuổi thì hợp lý hơn.

Còn chưa đợi Phỉ Thành kịp suy nghĩ, Giản Thượng Ôn đã đứng ngay trước mặt hắn. 

Cậu hơi cúi đầu, để lộ cần cổ thon dài, trắng nõn, vừa mong manh vừa dễ tổn thương. Đôi mắt nhìn hắn ánh lên một chút khẩn cầu: "Chỉ một lát thôi, được không?"

Lời từ chối đến bên miệng lại bị nuốt ngược vào trong, Phỉ Thành cứng đờ gật đầu: "Được... nhưng chỉ một lát thôi."

Giản Thượng Ôn khẽ nhếch môi cười. Nụ cười ấy mềm mại, dịu dàng nhưng lại như một con sói vừa đạt được mục đích, nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ đã tự chui vào miệng mình:"Tôi hứa."

Phỉ Thành đột nhiên cảm thấy mình vừa bị lừa, nhưng lòng tự trọng của đàn ông không cho phép hắn lật lọng. Dù sao cũng là một người trưởng thành, lại không phải con gái, chẳng lẽ ở chung với Giản Thượng Ôn một lát thôi cũng có thể bị thiệt sao? Nghĩ đến đây, hắn nghiêng người nhường lối.

Giản Thượng Ôn bước vào phòng.

Vào rồi mới phát hiện, hóa ra mỗi phòng nghỉ đều có phong cách trang trí khác nhau. Nếu như phòng Giản Thượng Ôn được thiết kế theo kiểu tươi mát, tự nhiên, thì phòng của Phỉ Thành lại mang đậm hơi thở công nghệ hiện đại. Tổ chương trình thậm chí còn chuẩn bị riêng cho Phỉ Thành bộ máy chơi game đời mới nhất, kèm theo đủ loại thiết bị kết nối, đảm bảo hắn có thể luyện tập hay thư giãn trong điều kiện tốt nhất.

Trên sofa không xa có một chiếc điện thoại bị tùy tiện ném lên, màn hình vẫn đang dừng lại ở giao diện nhật ký cuộc gọi sau khi kết thúc trò chuyện.

Giản Thượng Ôn nheo mắt cười: "Tôi vừa làm phiền cuộc gọi của cậu à?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!